#truyen100chu for Valentine's day 🙂
(1)
Bây giờ cái gì cũng cần mật khẩu: thẻ tín dụng, máy tính, điện thoại, tài khoản ngân hàng, email, mạng xã hội... Dùng nhiều thì mật khẩu thuộc lòng. Ít dùng sẽ quên mật khẩu, có khi phải phải đổi mật khẩu để bảo mật.
Một ngày cô đột ngột ra đi. Nhìn căn nhà trống vắng anh chợt nhận ra từ lâu mình đã quên “mật khẩu” đăng nhập vào trái tim cô.
Đơn giản chỉ là “anh yêu em”.
(2)
Rất lâu rồi vợ chồng hình như chẳng còn nói lời ngọt ngào với nhau. Một ngày kia theo trò chơi của bạn bè, cô lấy điện thoại nhắn cho chồng “Em yêu anh!”. Nhớ lại "mật khẩu" ngày xưa của hai người cô bỗng bồi hồi...
Chồng trả lời ngay “Làm sao thế, điên à? Hay nhắn nhầm cho thằng nào?!”
Cô giật mình, tưởng vừa đăng nhập sai tài khoản.
(3)
Cửa hàng bán những chiếc bình đẹp bằng pha lê và thủy tinh. Bình thủy tinh bán chạy hơn vì nhìn cũng giống pha lê, nhưng giá rẻ, vỡ cũng không tiếc.
Ít người mua bình pha lê, nhưng đã mua thì giữ gìn cẩn thận, không chỉ vì đắt tiền mà vì hiểu giá trị hoàn mỹ của bình pha lê như một tác phẩm nghệ thuật.
Tình yêu như pha lê còn những gì giống như tình yêu chỉ là thủy tinh.
@ BÀI HÁT CỦA MỘT THỜI
Có một bài hát nhiều năm trước đã luôn bên tôi
trong những khoảnh khắc không thể chia sẻ cùng ai…
Đó là khoảng thời gian rất khó khăn của tôi vì
công việc luôn bị những áp lực quá nặng nề, không phải từ những việc phải làm
mà từ mối quan hệ trong công sở. Làm công chức nhà nước đã rất nhiều năm nhưng
quả thật chỉ đến lúc đó tôi mới nhận thấy sự đố kỵ, hèn nhát và cơ hội là… vô hạn,
ở người càng “có học” thì những điều đó càng trở nên kinh khủng vì không thể biết
trước nó sẽ hiện ra như thế nào và vào lúc nào, chưa kể một số người luôn tự
cho mình quyền phán xét, dạy dỗ, thậm chí mạt sát người khác mà chẳng cần lý do
nào cả!
Đó cũng là khoảng thời gian một người bạn thân
thiết lẳng lặng biến mất sau một lý do nào đó… Nhiều lúc lo lắng tự hỏi, không
biết bạn có chuyện gì nhưng tôi không tìm bạn, vì hiểu, bạn đã không muốn liên
lạc có nghĩa là không nên tìm kiếm. Dù lúc chông chênh nhất là lúc cần nhất bạn
bè bên cạnh.
Rồi thời gian cũng trôi qua. Tôi chai sạn hơn,
không còn quá dằn vặt vì sao con người lại có thể ác nghiệt với nhau như thế…
Nhưng câu hỏi đó thì lúc nào cũng còn đó, như một vết thương sâu hoắm mà sự từng
trải chỉ như lớp bông băng bên ngoài còn bên trong vẫn nhức nhối không thể kéo
da non.
Rồi thời gian lại trôi qua, tôi đã bớt thảng
thốt khi có gì đó gợi nhớ đến bạn, không còn day dứt tự hỏi, mình sai hay đúng
khi cũng im lặng rời khỏi con đường đi chung… “Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại”,
tôi luôn tin như thế, vì còn đó những ký ức chung…
Rồi thời gian mải miết trôi, lớp da non dần phủ
lên vết thương sẽ thành sẹo. Nhưng mỗi khi có gì gợi nhớ đến bạn thì trái tim vẫn
nhói đau... tôi đã luôn cẩn thận mà vẫn không tránh được… Chỉ có điều, bạn biết
không, dù sự vô tâm làm cạn kiệt cảm xúc nhưng chúng ta đã sai lầm khi buông
tay vì tưởng rằng mọi việc sẽ qua... “Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại, vào một
ngày mai như hai người bạn...”. Có thể như thế được không?
“Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài…”. Bạn
và tôi, chúng ta đã từng trải vậy mà lòng vẫn rưng rưng, như là những lời này
được viết ra dành cho ngày Valentine của những người tuổi không còn trẻ nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét