Nguyễn Thị Hậu
Đến cuối thế kỷ XIX với bộ máy tổ chức hành chính của
Pháp thì những trung tâm hành chính – chính trị ở từng tỉnh của nhà nước phong
kiến thời Nguyễn ở nước ta chuyển biến dần thành các đô thị được quy hoạch và
xây dựng kiểu châu Âu. Cảnh quan kiến
trúc, hạ tầng cơ sở, cấu trúc kinh tế, thành phần và nguồn gốc dân cư cũng như
đời sống đô thị có sự thay đổi rõ rệt.
Các công trình kiến trúc được người Pháp xây dựng
giai đoạn cuối thế kỉ XIX đến nửa đầu thế kỉ XX có quy mô lớn về diện tích, trải
qua một thế kỷ đến nay vẫn phù hợp về công năng tuy đã “hết hạn” sử dụng. Nhiều
công trình được người Pháp gửi công văn thông báo rõ điều này, đồng thời hình
thức công trình cũng lộ rõ sự hư hỏng do thời gian qua đã không được kịp thời
duy tu, sửa chữa, hoặc sửa chữa không phù hợp.
Thời gian qua dư luận lên tiếng với những trường
hợp đã đập bỏ hoặc dự định phá hủy một số công trình cổ như Nhà bưu điện ở
thành phố Phan Thiết (tỉnh Bình Thuận) và mới đây là trường hợp của Trường
Trung học Châu Văn Liêm (College de Cần Thơ) với lý do công trình quá cũ không
còn an toàn nữa.
Đầu tiên cần phải khách quan nhìn nhận: Là những
công trình công cộng nên việc chính quyền lo lắng cho sự an toàn của người dân còn
là trách nhiệm của nhà quản lý. Cách giải quyết thông thường là đập bỏ công
trình cũ để xây công trình mới. Phương án này rất thuận tiện cho nhà quản lý, vừa
giải quyết vấn đề an toàn cho người sử dụng, vừa tạo được “bộ mặt” phát triển
hiện đại cho đô thị.
Tuy nhiên, phương án này lại là cách nhanh nhất
để “xóa bỏ lịch sử” của một đô thị. Đây là điều làm cộng đồng lên tiếng đòi hỏi
các nhà quản lý cần suy xét thấu đáo hơn, bởi vì lịch sử không chỉ là những sự
kiện chính trị mà còn là sự gắn bó của mỗi con người với những công trình những
nơi chốn mà nhiều thế hệ cư dân đã trải qua, đã lưu vào ký ức. Di sản kiến trúc
là một phần của lịch sử thành phố đang hiện hữu mỗi ngày.
Việc bảo tồn di sản kiến trúc đô thị cần được sự đồng thuận của chính quyền
và cộng đồng, trên cơ sở đặt lợi ích cộng đồng lên trước, bao gồm cả lợi ích vật
chất và lợi ích tinh thần. Ở những quốc gia có kinh nghiệm về bảo tồn di sản
thì họ quan niệm, bảo tồn không có nghĩa là ngừng hoạt động của các công trình
để chuyển hóa thành bảo tàng, mà ngược lại chính là việc tái sử dụng và phát
triển, nếu vẫn còn phù hợp với công năng cũ thì quá tốt, nhưng nếu không phù hợp
thì có thể cho nó công năng mới nhằm duy trì và bảo vệ giá trị văn hóa của di sản,
đảm bảo hòa hợp với nhu cầu của dân cư và các hoạt động quản lý xã hội.
Tòa nhà Bảo
tàng nghệ thuật Orsay ở thủ đô Paris (Pháp) vốn là một ga xe lửa cũ, khi hoạt động
của nhà ga này không còn phù hợp ở vị trí trung tâm thành phố nữa thì người ta
xây ga mới ở một địa điểm khác. Còn tòa nhà cũ được giữ nguyên hình thức kiến
trúc bên ngoài nhưng nội thất thì cải tạo thích hợp với việc trưng bày những
tác phẩm hội họa, điêu khắc… Bảo tàng được khánh thành vào năm 1986 và là một
trong những bảo tàng lớn trên thế giới, sở hữu những bộ sưu tập nổi tiếng. Vị
trí trung tâm của nhà ga cũ biến thành lợi thế của bảo tàng mới, thuận tiện cho
du khách đến đây bằng bất kỳ phương tiện giao thông nào. Paris đã “bảo tồn” được
một kiến trúc cổ tuyệt đẹp và biến nó thành trung tâm văn hóa – du lịch, đồng
thời vẫn “hiện đại và phát triển” khi xây dựng nhà ga mới phù hợp với nhu cầu
đi lại ngày càng tăng của người dân.
TP. Hồ Chí Minh cũng có trường hợp tương tự, đó là
việc “bảo tồn” những biệt thự xây từ thời Pháp. Sau 1975 nhiều biệt thự do nhà
nước tiếp quản đã thay đổi công năng và cách sử dụng (biến thành nhà tập thể,
công sở…) làm thay đổi, hư hỏng và phá vỡ cảnh quan biệt thự ở khu vực trung
tâm thành phố. Rất may khoảng cuối thập niên 1990 chính quyền thành phố thực hiện
việc “bán hóa giá biệt thự”, nhiều tư nhân, doanh nghiệp mua lại và đã sửa chữa
trở lại cấu trúc và hình thức của biệt thự. Một số biệt thự giữ chức năng nhà ở
(cho thuê), phần nhiều biến thành những quán ăn, quán cà phê sang trọng… Sự
thay đổi công năng này mang lại một nguồn kinh phí để tiếp tục bảo tồn, trùng
tu biệt thự. Vô tình đã giữ được cho thành phố nhiều kiến trúc “cảnh quan biệt
thự” rất điển hình của Sài Gòn nửa đầu thế kỷ XX.
Hai ví dụ trên cho thấy sự tác động của cả hai phía
từ chính quyền và người dân đến việc bảo tồn công trình kiến trúc, một bên là
có ý thức của nhà nước, một bên là “tự phát” của người dân, nhưng kết quả thì
tương tự: đó là “trùng tu” công trình cổ, bảo tồn các giá trị lịch sử - văn hóa
đồng thời vẫn thu được lợi ích kinh tế “khai thác” từ di sản.
Như vậy, để
các di sản được bảo tồn tốt thì giá trị của chúng cần được công nhận trên phạm
vi rộng hơn: giá trị văn hóa sẽ làm nên và là tiền đề của giá trị kinh tế. Điều
này phụ thuộc vào sự hiểu biết của nhà quản lý trong hoạch định bảo tồn và định
hướng cho cộng đồng. Khi đã có nhận thức đúng thì sẽ tìm ra phương án tốt nhất
để ứng xử với từng trường hợp cụ thể.
SG 12/7/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét