Chắc bạn đã có lần lâm vào tình trạng mệt mòi, chán nản hay căng thẳng, vì nhiều nguyên nhân nguyên cớ khác nhau, do người khác mang đến cho bạn hay có khi chỉ là vì tự nhiên bạn thấy không chịu nổi chính mình. Những lúc như thế bạn sẽ làm gì?
Nếu ở nhà, có thể bạn sẽ vào phòng đóng chặt cửa, lăn ra giường, nằm im, và sẽ ngủ một giấc dài đầy mộng mị... thức dậy đầu óc vẫn chưa thanh thản, nhưng không còn nặng nề nữa...
Có thể bạn sẽ trốn vào thế giới Blog ảo mà thật… Ở đó bạn sẽ được là chính bạn hay bạn sẽ được là một tính cách khác: kiêu ngạo/ hài hước/ lãng mạn/ sến/ nghiêm trang/ nhạt nhẽo/ thú vị/ … một con người khác: nhà khoa học/ nhà thơ, nhà văn/ nhà phê bình/ bình luận (văn học/ người khác/ sự kiện nào đó)… Ở đó bạn có thể là thế hệ tuổi Teen 8x/ 9x (thường là như thế!!!), có thể bạn sẽ là một người duyên dáng/ đẹp trai/ xinh gái/… Ở đó bạn có thể bình đẳng với tất cả khi được tự do tỏ bày/ bộc lộ/ bức xúc/ tán thưởng/ … Ở đó bạn được thể hiện/ viết ra bằng thứ ngôn ngữ do bạn lựa chọn, có phải/ có đúng là tiếng Việt “chính thống” hay ko, bạn không quan tâm, chỉ cần bạn được là chính bạn trong/ tại thời điểm đó… Nhảy từ “nhà” này sang nhà khác, ngó nghiêng nhìn ngắm các chủ nhà và của cải trong nhà… có khi bạn làm quen với người này người khác, cũng có khi bạn “cắt đứt” không thương tiếc với một người nào đó… Sau những lúc lang thang trên mạng như thế, bạn thấy nỗi buồn phiền nén chặt trong mình dường như được lõang ra, nhạt đi, và nhẹ đi…
Có thể bạn sẽ lấy xe máy phóng ra đường, đến một nơi nào đó, thường là quán cafe quen thuộc, ngồi đó nhìn ngắm người qua kẻ lại, những chuyện ồn ào trong quán lọt vào tai này rồi đi ra tai kia, giống như chiếc lá vàng ngoài kia rời cành rơi xuống đường rồi lại bị gió cuốn đi. Đến khi ra về không có gì để lại trong bộ nhớ của bạn ngoài giai điệu thật buồn nhưng cũng thật ngọt ngào của bản nhạcYesterday... Bạn thấy hài lòng vì mình đã đến đây và ngồi một minh như thế...
Có thể bạn sẽ kêu mấy người bạn đến ngồi đâu đó, người thân có người sơ cũng có, sẽ chuyện trò rôm rả về mọi đề tài, từ chuyện Sếp ở cơ quan đến chuyện "sếp" ở nhà ( là Bà vợ hay lại là Ông con?!). Ly cụng côm cốp, dô dô liên tục... Có khi nửa chừng cuộc nhậu bạn đã quên mất tâm trạng rối bời lúc nãy...
Có thể bạn sẽ lượn lờ shoping trong siêu thị hay ở chợ... những model mới nhất sẽ hấp dẫn bạn, bạn nhìn ngắm, ướm thử, rồi mặt mày rạng rỡ khi kiếm được cái gì đó vừa ý... Ra về bạn đã tưởng tượng đến ngày mai trông mình sẽ thế nào trong bộ đồ mới...
Có thể bạn sẽ ghé tiệm làm tóc quen, giao phó cái đầu mình cho mấy cô thợ... và bạn nhìn thấy trong gương một người, giống bạn mà khác bạn, với mái tóc vừa cắt ngắn/ duỗi thẳng/ uốn quăn... Có vẻ hợp với mình hơn đấy nhỉ, bạn hài lòng nghĩ vậy...
Có thể...
Có thể...
và có thể...
Tôi cũng đã có khi thế này, có khi thế khác... Nói chung kết quả như trên.
Nhưng có lúc tôi thấy mình bất lực̉, chẳng làm được gì. Đầu óc cứ quanh quẩn câu hỏi “tại sao…?”, mọi giác quan trở nên bén nhạy hơn bao giờ hết, sự liên tưởng các sự việc, hiện tượng, con người nhanh như những dòng điện cao thế. Đấy là lúc tôi thất vọng về con người. Những lúc ấy bạn có biết tôi muốn làm được điều gì không...?
Không có gì ghê gớm / khó khăn đâu… Tôi chỉ muốn mình sẽ nở một nụ cười thật tươi...
NOTE CŨ. P/S: còn bi giờ tui đi làm một tô mì gói. Đói thì không thể buồn (và cười) được. Sau khi no rồi tôi sẽ cười và tự nhủ: Tôi ơi đừng thất vọng. Trên đời vẫn còn những CON NGƯỜI.
Hic. Tớ bùn thì lại cầm kim, chọc chọc vài mũi thêu rồi quên cả mình trong đó. Hi hi. Chẳng cần bạn hiền cho phiếp, tớ chộp cái hình bạn hiền góc tự giới thiệu để mần 1 cái mẫu thêu rồi. Nhưng thành quả thì ... phải chờ chọn vải và chỉ đã .. Ký tên: Hà bá hí hí hí
Trả lờiXóa