Quanh những ý kiến khen/chê phim Mắt Biếc của
Victor Vũ, và (nhân đó) khen/chê luôn tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh, mình thấy stt
của Lê Phương Thảo giống suy nghĩ của mình:
“Thú
thiệt mình chưa bao giờ thấy truyện ảnh (NNA) viết là hay, cứ nhạt nhạt thế
nào, thiếu chất văn. Nhưng mình hiểu vì sao người ta thích truyện ảnh viết, chắc
chắn không phải vì văn phong, thậm chí nội dung truyện cũng thường thường bình
bình, người ta thích vì sự tử tế không cay nghiệt trong truyện của ảnh. Đời sống
này, được đọc những tâm tình bình dị tử tế, cũng như đang khát mà được uống ly
nước mát, ngon dở tính sau”.
Mình nói thêm, người trẻ có nhiều cảm xúc với
truyện NNA vì người trẻ tin vào tình cảm trong sáng, tốt đẹp, hay nói cách khác,
còn sự lãng mạn trong tình yêu, kể cả sến vãi thì vẫn là cảm xúc đẹp. Nếu không
còn trẻ nữa thì khi nhận ra sự ngây thơ của mình, người ta hoặc mỉm cười “ồ hóa
ra mình cũng từng trong sáng như thế”, hoặc cay nghiệt: vớ vẩn, sến vãi, sao có
thể yêu đương như thế, ngoài đời chả có ai dở hơi thế cả, ... và ...
Văn chương, phim ảnh hay dở/thích ko thích là
tùy “gu” và còn tùy vào môi trường hoàn cảnh sống/lớn lên. Dù mình thích hay không
thì khi hiểu vì sao người ta thích/ko thích tức là hiểu thêm về tác phẩm (và phần
nào cả tác giả nữa).
Mình chợt nhớ một người bạn mình, dân SG chánh hiệu, con của một sĩ quan đi học tập về, cả nhà không đi theo diện HO mà vẫn sống tại SG. Bạn ấy đã đọc và thích nhiều sách văn học của các tác giả miền Bắc. Sau khi bạn đọc tiểu thuyết Quân khu Nam Đồng, mình hỏi thấy thế nào, thích ko? bạn chỉ nói “đọc cuốn này mình hiểu thêm về những người vào tiếp quản Sài Gòn sau 1975” (lưu ý, người tiếp quản là dân sự).
P/S.
Thêm stt của Hà Quang Minh
“Mấy bữa nay thấy đủ mọi bình luận về việc xây dựng hình tượng nhân vật trong Mắt Biếc, đặc biệt là Ngạn.
“Mấy bữa nay thấy đủ mọi bình luận về việc xây dựng hình tượng nhân vật trong Mắt Biếc, đặc biệt là Ngạn.
Khen chê đủ cả.
Chỉ muốn nhắc chúng mày là: “Thằng
NGẠN-chúng-mày-muốn-nó-phải-thế không phải là thằng-NGẠN-trong- phim hay thằng
NGẠN-nào-đó-ngoài-đời mà đó là chính bản thân chúng mày muốn chúng mày như thế
hoặc những tình nhân dở hơi dở hồn của chúng mày phải thế”.
Bàn về tính cách một con người phải như thế nào cho CHUẨN đã là quá rảnh.
Bàn về tính cách một nhân vật hư cấu phải là thế nào mới CHUẨN còn là bố của
rảnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét