Có bốn chiếc đồng hồ treo trên một bức tường



Họ yêu nhau đã lâu nhưng không ở cùng một thành phố. Thỉnh thoảng họ mới có dịp gặp nhau.
Mỗi lần cô đến thăm, anh đều dẫn cô đến cái mall lớn nhất. Tại đó có một nhà hàng nhỏ xinh và món ăn thì rất ngon, mấy người phục vụ đã quen với anh - người khách hay đến đây một mình.

Họ thường chọn chỗ ngồi bên ngoài ngay hành lang rộng, anh và cô có khi gọi 1,2 món ăn nhẹ, hai ly vang đỏ, nhấm nháp và trò chuyện. Hoặc là bữa ăn trưa kiểu địa phương mà gọi món nào anh cũng dặn “ít cay nhé”. Xong bữa trưa thì cũng là chiều, họ lang thang trong cái mall mênh mông cả chục tầng lầu, ngó nghiêng mà chẳng mấy khi mua gì. Anh và cô không có nhu cầu  về “hàng hiệu” như nhiều người thành đạt khác. Họ chỉ cần những bữa ăn đơn giản mà ngon lành và được ngồi bên nhau.

Tiệm ăn trang trí bằng hai màu xám và nâu, đơn giản mà sang trọng. Chỗ cô thường ngồi đối diện với bức tường màu xám có treo bốn chiếc đồng hồ hình tròn màu nâu. Bốn chiếc đồng hồ với bốn giờ khác nhau của thành phố nơi anh ở, của Tokyo, Paris và New York. 

Giữa những phút trò chuyện cô luôn đưa mắt nhìn lên mấy chiếc đồng hồ, đôi lúc thoáng nghĩ, giờ này những người ở đó đang làm gì? Là nửa đêm… “phần lớn mọi người đã ngủ ngon, không nên thức khuya”. Là buổi sáng “nhiều người thức dậy sớm, họ ăn sáng và đi làm, đi học” hay  buổi chiều “khi công việc kết thúc, mọi người trở về nhà. Phụ nữ chuẩn bị bữa ăn tối, sau đó họ xem truyền hình…”. Nhớ lại những câu đơn giản bằng tiếng Anh thuộc lòng từ hồi mới học, cô không khỏi mỉm cười. 

Hầu như trong bữa ăn nào cũng có lúc anh đứng lên đi về phía restroom (và luôn cầm theo điện thoại). Cô lại nhìn chăm chú vào bốn chiếc đồng hồ, và tự hỏi, hình như ở nơi nào đó đang có người chờ một cuộc gọi từ thành phố này? Nơi nào? Ở đó là sáng hay chiều hay tối? Bốn chiếc đồng hồ cứ bình thản tích tắc, kim phút nhích dần, chậm thôi, nhưng đủ để làm cho kim giờ chuyển động theo. Những cuộc điện thoại cũng như chiếc kim phút của đồng hồ, có thể làm thay đổi một cuộc tình dù rất chậm và hầu như không thể nhận ra sự thay đổi đó. Có cuộc điện thoại với người này như sợi dây thắt chặt cuộc tình, nhưng với người khác lại như sợi dây diều, càng dài càng xa và cuối cùng chiếc diều tình yêu mất hút.

Mà biết đâu cô cũng từng nhận được cuộc gọi từ một phút tranh thủ giữa bữa ăn như thế? Sau phút thoáng chạnh lòng, khi anh quay lại cô đã bình thản như không. Nếu không định đi cùng nhau cho đến cuối đường đời thì ích gì mà căn vặn hay hờn giận? Chỉ tình cờ đi cùng một đoạn, hãy nhìn con đường đang đi và cố tránh đoạn đường xấu, không tránh được thì đi vòng qua nó, đừng để vấp té hay sa lầy. Vết thương trên người có thể chữa lành, vết bẩn trên quần áo có thể giặt sạch không còn dấu tích, nhưng để làm biến mất một tổn thương thì không dễ dàng chút nào…

Chỉ có một lần, khi anh quay về bàn ăn với vẻ mặt thảng thốt và tránh nhìn vào đôi mắt đầy dấu hỏi lặng thầm của cô, cô nhẹ nhàng nói: anh à, lần sau trong bữa ăn với bất cứ ai, anh cũng đừng dùng điện thoại nữa nhé!
Anh im lặng gật đầu.
Và cũng từ đó các cuộc gọi của anh cho cô cứ thưa dần… 

Rất lâu sau này, bốn chiếc đồng hồ màu nâu treo trên bức tường màu xám quen thuộc luôn quay về trong giấc mơ của cô. Trong mơ, mấy chiếc kim phút chạy nhanh như ngựa vía, kim giờ hối hả chạy theo, cho đến lúc cả bốn thành phố ở những múi giờ khác nhau đều cùng một giờ, đều là ban ngày hay ban đêm. Mọi người ở nơi đó đang sinh hoạt giống nhau: ăn sáng, đi làm, miệt mài nơi công sở hay yên ấm bên gia đình. Không ai trông chờ điện thoại từ một nơi xa vì lúc đó không phải là thời gian dành cho “những giây phút ngoài vợ ngoài chồng” mà hình như ít nhiều mỗi người đều có…
Khi tỉnh giấc cô luôn thấy lòng bình yên, trong khoảnh khắc chỉ là mơ ấy anh đã thuộc về cô, trọn vẹn!
***
Mươi năm trôi qua… Trên tường nhà cô cũng treo bốn chiếc đồng hồ có giờ của bốn thành phố, là nơi cô sống và Tokyo, Paris và New York. Các con cô hay nói: phòng khách nhà mình giống như nơi tiếp tân của khách sạn. Còn chồng cô thì bảo: Từ lâu rồi có đi đâu cũng chỉ nhớ giờ ở nhà mình thôi! 

Cô vẫn hay nhìn lên bốn chiếc đồng hồ treo trên tường, giữa bốn múi giờ khác nhau ấy là khoảng không gian xa xôi. Thật ra đồng hồ chỉ là chiếc máy đếm thời gian, còn không gian xa gần là do con người quyết định. Khoảng cách khi tính bằng dặm bằng kilomet thậm chí bằng năm ánh sáng thì vẫn còn đo đếm được nhưng khoảng cách do chiếc điện thoại gây ra có khi là vô tận… 
Cũng may, từ nhiều năm trước anh đã kịp hiểu ra điều đó.

Truyện ngắn, Nguyễn Thị Hậu
(báo Phụ nữ TPHCM ngày 21/8/2016)

 Hình ảnh có liên quan

2 nhận xét:

  1. chuyện ngắn này làm nhớ đến một chuyện ngắn khác của Ba lan, người đàn bà hẹn hò với tình nhân ở thành phố nơi anh ta sống
    nhưng vẫn ko quên mua quà cho chồng mình trong chuyến đi gặp người tình đó. Còn người đàn ông khi làm tình với người đàn bà thì ngón tay mang nhẫn cưới của anh ta cọ vào cơ thể người tình khi vuốt ve
    làm nàng ko thể đạt khoái cảm. Chuyện Ba lan miêu tả cái tâm lý ngoại tình rất hay với
    những ghen tuông, tổn thương và cả mặc cảm tội lỗi cùng sự so sánh liên tưởng cái quần đùi nhàu nhĩ của ông chồng già và cơ thể khoẻ mạnh của người tình trẻ tuổi một cách hài hước.
    cám ơn nhà văn Nguyễn thị Hậu vì cái chuyện ngắn rất hay này.

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...