Entry cũ/ tâm_trạng không cũ


Gửi Gió cho mây

Một tối chớm thu. Chị bay từ SG ra đến HN đã gần nửa đêm, vậy mà em vẫn chờ và rủ “lang thang chút không chị”. Uh, đi đâu? Thiếu gì chỗ, cứ để em đưa đi nhé. OK.

Vậy là chị em mình đi, chị ngồi sau ngắm nhìn Hà Nội về đêm. Yên tĩnh, mát mẻ, và… lãng mạn. Chị cười: đáng lẽ giờ này em phải chở 1 cô bé nào đấy chứ nhỉ?

– Cô nào hả chị?

– Thì một em trẻ trung xinh đẹp nào đó…

– Có ai đâu chị. Em cười hiền lành.

Con đường đê về đêm dưới ánh đèn vàng bỗng mềm mại như một dải lụa. Thỉnh thỏang có chiếc xe hơi chạy ngược chiều, ánh đèn quét lên đường những vệt sáng lóng lánh như họa tiết hoa văn.

Rẽ xuống con đường làng nhỏ hai bên vẫn những bụi tre, vườn cây nhưng không còn những ngôi nhà lá đơn sơ, mà là những ngôi nhà cao tầng, những biệt thự kín cổng cao tường… Hai chị em đến bến hàn quốc, lúc này đã vắng tanh, chỉ còn một hai hàng nước chè với ngọn đèn dầu leo lét…

Em kể chị nghe về thời thơ ấu vất vả của em, về gia đình có thời sa sút khi gặp lúc rủi ro, về người mẹ hiền lành mà vững vàng trong những lúc gia cảnh khó khăn nhất, nuôi dạy các con nên người. Em kể chị nghe về những lần em chứng kiến sự vô cảm của con người trước tai nạn, bất công của người khác. Em bảo, khi em can thiệp vào những chuyện bất bình, em đã ko có người ủng hộ mà còn bị chê bai, thậm chí còn bị “vạ lây”. Em không thể giải thích vì sao con người lại có thể tàn nhẫn với nhau như thế…

Những vất vả, cực nhọc, kể cả khi em bị tù tội trong một hòan cảnh trớ trêu… đã không làm em mất đi lòng nhân hậu, không làm mất đi sự chính trực ở con người em. Chị ngồi yên lặng, nghe em, và hiểu thêm nhiều điều, về CON NGƯỜI. Thương em quá... nước mắt chị cứ lăn dài trên má. Em lúng túng châm điếu thuốc, rồi hí hóay nhắn tin... Chị mở điện thọai: chị đừng khóc, khóc nữa… em đi về đấy. Chị cười, nước mắt lại trào ra...

Đêm Hồ Tây sương giăng mờ mặt nước, lãng đãng hương sen…

Lần này chị ra Hà Nội sẽ không gặp được em. Nhưng cái đêm Hồ Tây ấy vẫn còn mãi trong chị, và chị cũng tìn rằng, nó cũng luôn đi cùng em, dù em ở bất cứ nơi nào. Thế nào cũng có ngày chị em mình gặp lại nhau, với hương sen với sương đêm với con đường như dải lụa…

Ngày ấy không xa, phải không em?

Edit: ngày ấy sẽ xa, rất xa… Thật tiếc…

1 nhận xét:

  1. Đọc và thấy đầy tình người chị ơi. Có câu này lại làm người đọc day dứt: "ngày ấy sẽ xa, rất xa...", tại sao thế?

    Trả lờiXóa

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...