(tản văn – Nguyễn Thị Hậu)
1. Bao lần trở về
Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang
chợ hoa Nhật Tân vào lúc rạng ngày đang sáng, để cùng ngắm những cành hoa đủ
màu đủ sắc còn đẫm sương đêm, nồng nàn hương thơm...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn chầm chầm theo sau gánh hàng hoa, chỉ vì màu vàng đến nao lòng của cúc mùa thu phía sau tấm lưng ong cần mẫn của những người chị người cô đang âm thầm làm đẹp cho thành phố...
Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang nơi phố nhỏ thoang thoảng hương ngâu. Một ngọn đèn in hình những bông hoa loa kèn nghiêng đầu duyên dáng sau ô cửa nhỏ khuất tấm rèm lay nhẹ ...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn lang thang làng nhỏ ven đê, chợt một hồ sen hiện ra, búp sen nụ sen ấp e, trinh bạch...
Bao lần trở về là bao lần mình mong muốn... cũng là bao lần mình lại một mình như thế...
Bạn có biết không...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn chầm chầm theo sau gánh hàng hoa, chỉ vì màu vàng đến nao lòng của cúc mùa thu phía sau tấm lưng ong cần mẫn của những người chị người cô đang âm thầm làm đẹp cho thành phố...
Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang nơi phố nhỏ thoang thoảng hương ngâu. Một ngọn đèn in hình những bông hoa loa kèn nghiêng đầu duyên dáng sau ô cửa nhỏ khuất tấm rèm lay nhẹ ...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn lang thang làng nhỏ ven đê, chợt một hồ sen hiện ra, búp sen nụ sen ấp e, trinh bạch...
Bao lần trở về là bao lần mình mong muốn... cũng là bao lần mình lại một mình như thế...
Bạn có biết không...
2. Ngày chớm thu...
Bạn bảo: ra Hà Nội có gì vui kể cho bạn nghe với. Bạn còn hỏi: lần này ở đâu, Hà Nội cũ hay mới?
Hà Nội với tôi bao giờ cũng là Hà Nội của ngày xưa cũ, một Hà Nội dịu dàng sáng chớm gió heo may,
một Hà Nội nhẹ nhàng chiều những con đường lá rụng,
một Hà Nội của tuổi 17 ngày chia xa...
một Hà Nội của tuổi thơ không bao giờ trở lại…
Có lẽ vì vậy mỗi lần trở về Hà Nội tôi thường chỉ loanh quanh những nơi quen thuộc. Đôi khi cũng có cảm giác quá quen thuộc, cần biết thêm cái gì đó mới mẻ hơn. Nhưng quán tính của ký ức vẫn đủ sức mạnh níu kéo bước chân... Vả lại, một Hà Nội mới cũng chẳng có gì khác nơi tôi đang sống. Vậy thì tại sao lại cần phải biết thêm điều không lạ đó?
Còn Hà Nội mở rộng ư? Với tôi, mãi mãi vẫn là Xứ Đoài với những kỷ niệm thời ấu thơ cô đơn... Mà thật ra, Hà Nội mở rộng còn cả một phần của Hòa Bình miền tây bắc nữa... Nơi ấy cũng có nhiều điều đáng nói...
Thế đấy, bạn có muốn về Hà Nội với tôi không...?
Hà Nội với tôi bao giờ cũng là Hà Nội của ngày xưa cũ, một Hà Nội dịu dàng sáng chớm gió heo may,
một Hà Nội nhẹ nhàng chiều những con đường lá rụng,
một Hà Nội của tuổi 17 ngày chia xa...
một Hà Nội của tuổi thơ không bao giờ trở lại…
Có lẽ vì vậy mỗi lần trở về Hà Nội tôi thường chỉ loanh quanh những nơi quen thuộc. Đôi khi cũng có cảm giác quá quen thuộc, cần biết thêm cái gì đó mới mẻ hơn. Nhưng quán tính của ký ức vẫn đủ sức mạnh níu kéo bước chân... Vả lại, một Hà Nội mới cũng chẳng có gì khác nơi tôi đang sống. Vậy thì tại sao lại cần phải biết thêm điều không lạ đó?
Còn Hà Nội mở rộng ư? Với tôi, mãi mãi vẫn là Xứ Đoài với những kỷ niệm thời ấu thơ cô đơn... Mà thật ra, Hà Nội mở rộng còn cả một phần của Hòa Bình miền tây bắc nữa... Nơi ấy cũng có nhiều điều đáng nói...
Thế đấy, bạn có muốn về Hà Nội với tôi không...?
3. Sớm đầu đông
Phố cổ... đường Thanh niên, sớm đầu đông se lạnh.
Bao giờ cũng vậy, mùa đông tôi về Hà Nội bỗng ấm hơn. Dường như chốn cũ
luôn ưu ái đứa con phương Nam
quen với nắng gió mà đã quên cảm giác lạnh buốt ngày đông một thời thơ ấu. Bạn
bè thường đùa vui: Bạn mang cả nắng ấm Sài Gòn ra theo đấy à?
Không, chỉ là một thoáng ngập ngừng của mùa đông thôi bạn ạ. Chút ngập
ngừng ấy mang lại bầu trời nhạt nắng, mang lại hơi gió lạnh xào xạc lá trên
đường, mang lại cảm giác ấm áp khi gặp lại
người xưa...
Nhưng, thoáng ngập ngừng mùa đông vẫn không đủ để mang bạn đến gần
tôi...
4. Chiều ven sông
Vẫn
là chiều như hàng ngàn buổi chiều đã qua. Nhưng vẫn khác. Da diết nhớ một chiều
nắng hanh hao, cùng bạn đi dọc theo những con thuyền chở đầy gốm ở bến Tứ Liên…
Những
vườn đào phai đã cỗi, lơ thơ vài bông hoa nhạt nhòa trong cái nắng bất chợt gắt
trong một chiều đông. Bạn bảo giờ mới là thời điểm vặt lá cho đào, khỏang gần
tháng nữa những vườn đào này sẽ khác, lá non, nụ mẩy, màu xuân sẽ tràn ứ trong
từng cánh hoa…
Những
vườn quất xanh ngăn ngắt, trái dày trên cành, xanh vàng chen lẫn nụ hoa trắng
thấp thóang… Cô bé tưới cây tinh nghịch lia vòi nước gần nơi bạn đứng. Một nụ
cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lung của bạn. Nhưng bạn biết không, bạn có
đôi mắt rất ấm áp, khi bạn nhìn mình…
Chỉ
là một khỏanh khắc ngắn ngủi trong cuộc sống của chúng ta, cuộc sống bề bộn
công việc, bề bộn suy tính, lo lắng… Quá khứ không quan trọng dù có thể đã và
sẽ mang đến cho ta những phiền phức hay may mắn. Mình chỉ biết rằng, hiện tại,
bây giờ, lúc này, quấn quýt giữa mình và bạn là hương thơm vườn rau mùi tàu
cành đã già khô, làm mình thèm quá một nồi nước nóng dậy hương lá vào chiều tối
30 tết… Bạn bảo, khó gì…nhưng ở Sài Gòn khó tìm lắm bạn ạ, cái hương thơm mộc
mạc mà đằm thắm ấy.
Chỉ
là một khỏanh khắc thật ngắn ngủi trong cuộc sống của chúng ta, nhưng còn mãi
trong mình là bãi ven sông ruộng ngô đang ngậm sữa. Lấp ló những bắp ngô nhỏ
trên thân gầy, thương thương lạ lùng… Đêm đông, mẻ than lập lòe ven đường mang
lại cái chạm tay nóng bỏng hương ngô non…
Chiều
tím sẫm, hơi lạnh tràn về. Mình chia tay, bình thường như mọi lần chia tay…
Quãng
đường đê hôm ấy sao ngắn quá…
5. Về lại phố xưa…
Tôi trở về Hà Nội.
Một chuyến đi vì công việc như mọi lần,
và cũng như mọi lần, không chỉ là vì công việc. Những ngày nóng bức đã qua,
ngày tôi đi HN dịu mát như một ngày thu...
Trưa hanh hao, uống bia hơi Hà Nội thật thích. Bạn về Sài Gòn rồi còn nhớ cái mát lạnh của cốc bia như có cả hơi gió từ hồ Ngọc Khánh? Chiều sụp tối, gió len lỏi trên đường phố vẫn nườm nượp người và xe…
Trưa hanh hao, uống bia hơi Hà Nội thật thích. Bạn về Sài Gòn rồi còn nhớ cái mát lạnh của cốc bia như có cả hơi gió từ hồ Ngọc Khánh? Chiều sụp tối, gió len lỏi trên đường phố vẫn nườm nượp người và xe…
Ư thôi, vài ngày sẽ qua, lại về với Sài Gòn nắng
gió, về với cà phê bông giấy mỗi chiều tư lự ngắm xe qua và người đi mất. Và sẽ
nhớ, một tối nào đó, bạn bên tôi, tưởng như có thể đi mãi như thế, không có nơi
đến không có điểm dừng không có cả đèn đỏ ngăn bước chân ngập ngừng trong chốc
lát… Lần này tiễn tôi đi Hà Nội ngập
tràn màu tím: hòang hôn ngày đầu hè tím nhạt bãi ven sông, những con đường rợp
bằng lăng tím biếc, tiếng ve ran tím sẫm trên những vòm cao… Cảm giác một mình khi
ra đi cũng là một sắc tím, trong veo, như nước. Sắc tím ấy pha vào đâu thì làm
độ tím nơi ấy nhạt nhòa đi, nhưng với thời gian sẽ bền màu hơn.
Ngày
tôi chia xa Hà Nội không nhiều sắc tím như bây giờ…
6. Violet Hà Nội cho ngày cuối năm ở Sài Gòn.
Ở Sài Gòn không có cái lạnh se sắt để giữ cho
màu tím Violet không héo nhàu.
Ở Sài Gòn không có màn mưa
bụi để giữ cho Violet vẻ tươi tắn dịu dàng
Ở Sài Gòn khó có thể tìm thấy
vài cành Layơn trắng muốt để cùng Violet trong chiếc bình pha lê trong vắt
Nhưng ở Sài Gòn luôn có nỗi
nhớ mùa đông Hà Nội
Nhớ những sớm mùa đông mù
sương, giá lạnh làm ta lười biếng, chỉ muốn nằm trong chăn ấm, bật ngọn đèn nhỏ
đầu giường… Ánh sáng ấm áp soi lên trang sách của một cuốn truyện ngẫu nhiên có
được trong tầm tay. Những dòng chữ lướt qua không để lại nhiều ý nghĩa. Với tay
bật TV mà âm thanh để số O, những hình ảnh lướt qua không đọng lại gì trong trí
nhớ. Ánh mắt chợt dừng lại ở những cành Violet bên tấm rèm màu mây… Nhơ nhớ một
ai đó, tiêng tiếc một điều gì đó…
Cuộn mình trong chăn ấm,
tưởng có thể chìm tiếp vào giấc ngủ. Nhưng bỗng hiện lên rõ ràng, một gương mặt
thân thương, một một giọng nói trìu mến, một ánh mắt ấm áp, trái tim chợt thắt
lại, dịu dàng…
Cám ơn bạn thân yêu! Quá hiểu
mình nên bạn đã không mất công gửi vào những cành Violet. Trên đường đi làm qua
chợ Hoa Quảng Bá, sắc hoa yêu thích của mình làm bạn không đừng được, chụp vội
vài tấm ảnh rồi gửi cho mình mà không biết rằng, mình đang thèm đến chết đi
được, cái màu tím mỏng manh của ngày đông Hà Nội…
Mà này, bạn có biết mình còn
ước thêm một điều gì nữa không…?