T ừ c h ố i đ í c h đ ế n, k h ư ớ c t ừ t h ô n g đ i ệ p: T r ả l ờ i m ộ t c â u h ỏ i s a i

 Bùi Chát

T ừ c h ố i đ í c h đ ế n, k h ư ớ c t ừ t h ô n g đ i ệ p: T r ả l ờ i m ộ t c â u h ỏ i s a i
Câu hỏi “Bùi Chát đang đi đâu và hội họa của anh thực sự muốn nói gì?” – như được đặt ra trong bài viết của Tobi Trần – là một câu hỏi sai ngay từ nền tảng. Nó xuất phát từ một hệ hình phê bình cũ kỹ, nơi nghệ thuật bị ép buộc phải vận hành như một hệ diễn ngôn tuyến tính: có mục đích, có lộ trình, có thông điệp.
Tôi xin khẳng định dứt khoát: Tôi không “đi đâu cả”. Và hội họa của tôi không “muốn nói gì” cả. Bởi vì chính ý tưởng về việc nghệ thuật “phải nói gì đó” đã là một áp lực sai lầm, một thứ hình phạt mang tính thể chế, đã quá lâu được sử dụng như công cụ định giá nghệ thuật.
H ộ i h ọ a k h ô n g p h ả i l à d i ễ n n g ô n
Hội họa – đối với tôi – không phải là phương tiện truyền đạt ý tưởng, càng không phải là kênh phát ngôn thứ hai như cách Tobi Trần gán ghép. Tôi không dùng tranh để gửi gắm nội dung, cũng không coi tác phẩm là lời giải cho một câu hỏi xã hội, thẩm mỹ, hay triết học.
Hội họa tình huống – như tôi đang thực hành – không vận hành trên cơ sở ý tưởng tiền lập, mà khởi sinh từ những tình huống trực tiếp của hành vi vẽ: một cú lia cọ sai, một mảng màu tràn mép, một khoảnh khắc mất kiểm soát. Cái gọi là “nội dung” nếu có, chỉ là thứ phát sinh sau hành động, không hề được hoạch định từ trước. Do đó, việc tìm kiếm trong tác phẩm của tôi một thông điệp có cấu trúc hay một kết luận khái niệm là hoàn toàn vô nghĩa.
T ô i k h ô n g d i c h u y ể n – t ô i đ ố i d i ệ n
Tobi Trần muốn tôi “đi đâu đó” như thể nghệ sĩ cần một lộ trình phát triển. Nhưng nghệ thuật không phải là hành trình địa lý hay tiến trình tăng trưởng. Tôi không đi đâu cả – vì tôi đang ở đây. Tôi đối diện với bề mặt vẽ, với khoảnh khắc không thể lặp lại, với tình huống hội họa chưa từng biết trước.
Sự “đang trôi” mà Tobi mô tả – nếu có – không phải là dấu hiệu của lạc hướng, mà là một chủ đích phản-thể chế: từ chối khung đích, từ chối hệ tư tưởng tuyến tính, và từ chối cả những loại “chiến lược nghệ thuật” được định nghĩa từ bên ngoài hành vi sáng tạo.
S ự t h i ế u v ắ n g t r u n g t â m l à m ộ t l ự a c h ọ n m ỹ h ọ c
Bài viết của Tobi chê tranh tôi “không có trung tâm”, “không dẫn dắt trí tuệ”, “không có kết cấu ý niệm”. Điều anh cho là thiếu vắng ấy – thực chất – là kết quả của một lựa chọn mỹ học có ý thức: tôi chủ động gỡ bỏ trung tâm, trì hoãn ý nghĩa, đẩy người xem vào tình huống bất định thị giác.
Tôi không yêu cầu người xem “hiểu”. Tôi muốn họ ở lại, ngập ngừng, nghi hoặc. Hội họa tình huống không yêu cầu sự “thấu triệt”, mà chấp nhận sự mơ hồ như một điều kiện cần thiết cho cảm thụ. Tác phẩm không còn là lời tuyên bố, mà là sự cố thị giác, một cú lệch trong chuỗi tri nhận thông thường.
T r i ể n l ã m k h ô n g p h ả i l à c ô n g b ố t h à n h t ự u, m à l à p h ư ơ n g t h ứ c t ồ n t ạ i
Việc tôi làm triển lãm liên tục không phải là để “che lấp khoảng trống tư duy” như Tobi suy đoán, mà là để duy trì trạng thái hoạt động. Mỗi triển lãm là một lần làm hiện diện tình huống hội họa, là một thử nghiệm sống trước công chúng, không nhắm đến sự hoàn tất mà hướng tới sự tiếp tục.
Tôi không xem triển lãm là nơi trưng bày sản phẩm cuối cùng. Nó là nơi tình huống gặp tình huống: tình huống sáng tác – tình huống nhìn – tình huống phản ứng. Chính trong cái va đập không thể tiên lượng đó, nghệ thuật – nếu còn – sẽ xảy ra.
T ô i c h ủ ý l à m n h i ễ u q u a n h ệ g i ữ a h ì n h v à n g h ĩ a
Việc đặt tên tranh bằng bốc thăm thơ, chơi chữ, hoặc những cú lệch ngữ nghĩa không nhằm đánh lạc hướng mà nhằm phá vỡ thói quen đọc tranh bằng tiêu đề. Tôi muốn tạo ra một khoảng cách giữa hình và từ, giữa cái thấy và cái gọi tên – để người xem không thể dựa vào ngôn ngữ như cái nạng để hiểu hình ảnh.
Trong thơ, tôi làm điều đó bằng cấu trúc rối. Trong tranh, tôi làm điều đó bằng việc thả ngôn ngữ vào chỗ không ai yêu cầu, để nó không dẫn dắt mà chỉ làm tăng thêm sự bất ổn.
K h ô n g a i b ị t h i ế u t ư d u y – c h ỉ c ó c á c h đ ọ c c ủ a T o b i T r ầ n l à b ị đ ó n g k h u n g
Tobi Trần cho rằng tranh tôi “thiếu kết cấu tư duy”. Nhưng vấn đề không nằm ở tác phẩm, mà nằm ở cách đọc đã bị định hình bởi mô hình lý tính cũ kỹ. Phê bình kiểu đó đòi hỏi nghệ sĩ phải xây dựng hệ thống, phải nói rõ điều mình nghĩ, phải tạo ra hành trình. Nhưng tôi – như đã nói – từ chối tất cả các yêu cầu đó.
Tôi không trình bày tư duy kiểu Tobi nghĩ. Tôi hành động trong một tình huống cụ thể, nơi tư duy – nếu có – không phải là hệ thống luận lý, mà là một chuyển động lộn xộn nhưng có thực.
T ô i k h ô n g “trôi” – t ô i đ a n g l à m n h i ễ u h ệ t h ố n g t r i n h ậ n
Tôi không “đang trôi” theo nghĩa buông thả. Trái lại, tôi chủ ý làm nhiễu hệ thống. Tôi không “neo vào bờ nhận thức”, vì chính cái “bờ” đó cần được tháo dỡ. Tranh tôi không dẫn đi đâu cả, vì nó không phải là bản đồ, mà là sự cố.
Nếu nghệ thuật còn ý nghĩa, thì ý nghĩa ấy nằm trong khả năng gây rối loạn tạm thời hệ thống nhìn của người xem – chứ không phải trong việc củng cố những lối cảm thụ an toàn. Tôi không vẽ để ai đó đồng thuận. Tôi vẽ để khiến hệ thống họ lệch khỏi quỹ đạo một chút. Chỉ cần vậy, là đủ.


Ghi chú của tui (Hậu khảo cổ): tâm thức "giải trung tâm" (giải thiêng nghệ thuật kiểu hàn lâm) thực sự thúc đẩy sự phát triển trong thời đại mới. Người còn tư duy "duy tâm" thì khó hiểu và khó chấp nhận những hoạt động thực hành nghệ thuật kiểu của Bùi Chát hiện nay hay của Nhóm Mở Miệng, Khoan Cắt Bê Tông khi trước.

ĐỌC VÀ NGHE NÓI

 

Khoảng mươi năm gần đây văn hóa đọc trở lại như một phong trào xã hội, một sự “cân bằng” lại với xu hướng nghe nhìn đang thắng thế mạnh mẽ nhờ các phương tiện internet. Phong trào đó phát triển mạnh mẽ ở nhiều nơi. Tuần qua, khi một người có tầm ảnh hưởng vừa ra đi, trong những lời thương tiếc, rất nhiều người nhớ đến anh như một người truyền cảm hứng về văn hóa đọc cho lớp trẻ.

Vì sao hiện nay văn hóa đọc lại quan trọng với xã hội và cần thiết cho mọi người như vậy?

Văn hóa đọc không chỉ là hành vi đọc mà còn bao gồm thói quen, môi trường, thái độ, động cơ và giá trị xã hội của việc đọc. Đọc ở đây là đọc chậm hơn, dài hơn và có chiều sâu hơn từ những sản phẩm in, từ internet. Giá trị của văn hóa đọc, với tôi, không chỉ là biết mà là để hiểu.

Thời nhỏ, tôi tiếp nhận thông tin theo những cách rất truyền thống. Từ những bài ca dao, câu thành ngữ tục ngữ, những kinh nghiệm và tri thức dân gian về thời tiết, về kỹ thuật lao động sản xuất, về ứng xử cộng đồng… đã được “chuyển giao” trực tiếp qua những lần trò chuyện, giảng giải từ thế hệ ông bà, cha mẹ. Những thông tin từ chính quyền về quản lý xã hội cũng được phổ biến từ hệ thống truyền tin như loa phường, hoặc qua các cuộc họp ở xã để “phổ biến thông tin”. Một người “truyền đạt” và tiếp nhận kiểu tập thể. Không phải mọi người đều hiểu thông tin như nhau, nhưng không ai có cơ hội phản hồi.

Cách thông tin “truyền miệng” lâu đời tạo nên thói quen chỉ nghe ở người tiếp nhận, từ thời phong kiến khi xã hội phần lớn là người mù chữ đến thời bao cấp phương tiện truyền thông ít ỏi và lạc hậu. Thời đó sách in không nhiều, người thích đọc luôn “đói sách”, nhưng nhờ vậy mỗi cuốn sách mới là một sự kiện và luôn có những bạn đọc tâm giao.

Cách tiếp nhận thông tin từ chữ viết, tức là cách đọc, biến đổi theo thời gian: Từ loại sách vỡ lòng “Tam tự kinh” đến “bình dân học vụ”, từ “độc quyền”sách in báo giấy đến sự đa dạng về loại hình, phong phú về nội dung của thông tin. Hiện nay phổ biến rất nhiều loại sách in, ebook, báo chí, truyền thông trực tuyến, mạng xã hội... Nếu sách in mang lại cảm xúc và lưu giữ ký ức trong nhiều thế hệ người đọc thì các loại sách hiện diện trên internet mang đến thông tin nhanh, nhiều, mới lạ. Tuy nhiên khi đọc cần có kỹ năng và kiến thức nhất định, có “bản lĩnh” thì thông tin tiếp nhận mới thật sự hữu ích.

Lợi ích và giá trị của sách dù ở hình thức nào cũng chỉ có được khi biết đọc đúng. Bởi vì cách đọc trong quá khứ là “đọc theo, hiểu theo, làm theo” những gì được viết và sự diễn giải chủ quan của một vài người. Còn cách đọc của thời hiện đại là cá nhân hóa quá trình tiếp nhận thông tin đọc – nghĩ – hiểu – hành. Hành là thực hiện những gì được người đọc cho là đúng từ quá trình nghĩ và hiểu của chính mình, không chỉ là làm theo.

Hiện nay sự thay đổi cách thức và mức độ đọc sách đi cùng với sự phát triển của công nghệ thông tin. Các loại trí tuệ nhân tạo đã được ứng dụng để “đọc thay” con người, từ một văn bản vài chục trang đến kho dữ liệu đồ sộ trên internet. Điều này giúp con người rút ngắn thời gian tìm kiếm, tránh sự “phát hiện lại châu Mỹ”. Tuy nhiên sử dụng internet không đúng sẽ làm tăng nhanh xu hướng tiếp nhận thông tin kiểu “nghe nói” từ các AI.

Có thể nói hiện nay cách đọc chính là cách ứng xử với thông tin. Ứng xử thế nào xã hội sẽ phát triển như vậy. Tôi, thuộc thế hệ cũ, vẫn thích đọc những tác phẩm của các tác giả yêu thích, về các chủ đề mình quan tâm. Tất nhiên sách in bao giờ cũng là ưu tiên hàng đầu, bởi đó là thói quen, hơn nữa, là ký ức. Song tôi cũng không từ chối những cách đọc khác, nhất là đọc từ Internet. Nhưng đọc kiểu gì tôi cũng luôn tự nhắc: Đọc bằng mắt và bằng đầu của mình, chứ đừng đọc bằng tai kiểu “nghe nói” của thời xưa cũ hay của thời lên mạng hiện nay.

Báo Tuổi trẻ ngày 4.8.2025

 



 

T ừ c h ố i đ í c h đ ế n, k h ư ớ c t ừ t h ô n g đ i ệ p: T r ả l ờ i m ộ t c â u h ỏ i s a i

  Bùi Chát T ừ c h ố i đ í c h đ ế n, k h ư ớ c t ừ t h ô n g đ i ệ p: T r ả l ờ i m ộ t c â u h ỏ i s a i Câu hỏi “Bùi Chát đa...