PHAN VŨ - CHUYỆN KỂ VỀ MỘT KC

 

Nguyên vẹn em một cô gái

Với nụ cười

Trên bờ môi

Rạng rỡ

Trong đôi mắt long lanh

Những tia chớp sáng ngời

 

Cheo leo

En trèo lên dốc ngọn

Những dẫy núi ngất cao

Em lôi xuống chiều sâu

Vào trong hang động...

Kiếm tìm

Những mảnh vỡ

Tự một thời nào

Xa lắc lơ

Em gom góp rồi kết nối

Những gì tan hoang hôm qua

Bỗng trở thành cấu trúc

Vẹn toàn

 

Em rước quá khứ

Về danh vị hiện tại

Và tọa lạc an bài

Một định hướng tương  lai

Tôi tặng em mỗi buổi sáng

Một bài hát ngợi ca

Dòng chữ KC

Trên một lá cờ

Bởi những phát hiện lạ kì

Bất ngờ

Từ một tình yêu xôn xao từng ngày

Và lộng lẫy trong em….

 

25/06/2018

Đây là bài thơ (có lẽ) cuối cùng của nhà thơ Phan Vũ, ông tặng HKC – như một cô con gái và là bạn vong niên của ông. Bài thơ này ông đã đọc trong một cuộc phỏng vấn của VOH có vài từ khác với bản viết tay ông tặng tôi.

Hình chụp cùng ông ngày 5/5/2018.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRAO TẶNG TÀI LIỆU HIỆN VẬT CỦA NSUT - ĐẠO DIỄN NGUYỄN NGỌC BẠCH

  Lời đầu tiên, thay mặt gia đình tôi xin trân trọng cám ơn Sở Văn hóa và Thể thao TPHCM, Hội Di sản văn hóa TPHCM, Bảo tàng TP.HCM đã nhiệt...