Tạp bút, Nguyễn
Thị Hậu
Sài Gòn những ngày cuối năm
tiết trời chuyển từ dịu mát sang nắng gắt, không khí lễ hội tấp nập từ tết
dương lịch ngày càng tăng lên khi năm mới Canh Tý đến gần. Khu trung tâm thành
phố đèn chăng hoa mắc rực rỡ, chưa đẹp nhưng cũng đã bớt phần màu mè hơn vài
năm trước. Năm nay tết âm lịch đến sớm hơn, từ sau tết dương lịch nhiều người
đã kết hợp nghỉ phép để có vài ngày nghỉ ngơi, có thể đi chơi xa cùng với gia
đình. Nhiều người tranh thủ tàu xe còn dễ dàng để về quê sớm. Nếp quen “về quê
ăn tết” phổ biến trong người nhập cư, nhất là ở TP. Hồ Chí Minh nơi có hàng triệu
người của tất cả các vùng miền đến làm ăn và sinh sống.
Vào những ngày này trên báo
chí, truyền thông tràn ngập tin tức chính phủ, các bộ ban ngành, nhiều công ty,
cơ quan tổng kết một năm hoàn thành kế hoạch với thành tích tốt đẹp. Còn
trên mạng xã hội nhiều người cũng nhìn lại năm qua: công việc, những chuyến đi,
sự thay đổi nơi chốn hay mối quan hệ nào đó. Nhiều hài lòng và không ít luyến
tiếc... Dường như thời gian ngày một nhanh hơn khiến con người cũng vội vã
“nhìn lại” đời mình. Như chu kỳ của tự nhiên, cuối năm cũng là thời điểm kết
thúc nhiều việc để đầu năm bắt đầu những công việc mới, với những kỳ vọng và nỗ
lực mới.
Những ngày cuối năm, nhạc sĩ
tài danh Nguyễn Văn Tý đã ra đi ở tuổi 94 sau nhiều năm chống chọi với bệnh tật.
Ống là một trong nhiều nhạc sĩ có các tác phẩm sáng tác theo “phong trào” nhưng trở
thành những bài hát là hiện tượng của một thời, được
nhiều người yêu thích rất lâu: Mẹ yêu con, Người đi xây hồ Kẻ Gỗ, Một khúc
tâm tình của người Hà Tĩnh, Em đi nuôi dạy trẻ, Dáng đứng Bến Tre... “Dư Âm”
những tác phẩm của ông sẽ còn mãi khi tài năng của người nghệ sĩ đồng hành cùng
công chúng trên một đoạn đường thời cuộc.
Nếu hỏi năm Kỷ Hợi vừa qua để
lại ấn tượng gì sâu sắc nhất với tôi, tiếc rằng đó là những sự kiện đau buồn, bởi
nó xảy ra khi người ta đang mong chờ ngày sum họp gia đình, bởi sự vô lý khi rất nhiều người phải đau đớn
hỏi tại sao, và bởi những mất mát không gì bù đắp được: tính mạng con người. Đó là
cái chết của 38 người Việt vượt biên trong thùng xe đông lạnh ở Anh, là cái chết
của 8 người Việt trong vụ hỏa hoạn chợ ở Nga, là cái chết của 3 người lính và 1
người dân tại Đồng Tâm – một xã của thủ đô Hà Nội.
Bốn mươi lăm năm hòa bình rồi
mà sao nhiều người Việt vẫn chết tức tưởi, chết vì tai nạn giao thông, vì bệnh nan y ngày càng tăng do ô nhiễm
không khí thức ăn, vì những hoàn cảnh những xung đột mà nguyên nhân đều được
nhìn thấy và dự báo từ trước. Kêu ca lo lắng thì rất nhiều nhưng những
sự việc đau lòng vẫn cứ xảy ra “gây hậu quả nghiêm trọng” như thông tin ồn ào sau
đó. Và sau những trận bút chiến “ném đá” trên báo
chí trên mạng xã hội... cứ sôi lên tưởng mọi việc phải ra ngô ra
khoai ngay lập tức, nhưng rồi tất cả lại như chưa có gì xảy ra.
Tôi biết, những sự việc này là nỗi
day dứt khôn nguôi đối với
những người có lương tâm, sẽ là sự ám ảnh nặng nề mà người có trách nhiệm không thể lẩn tránh!
***
Thôi thì, dẫu sao cũng là năm hết
tết đến. Chuyện xã hội suy nghĩ bao nhiêu cho đủ, đành quay về không gian nhỏ nhoi
của gia đình - nơi mang lại những giây phút bình yên.
Căn hộ chung cư trên lầu cao nhìn
ra con đường có hai hàng cây dầu cao vút lúc nào cũng tấp nập xe cộ, trên vòm
cao thi thỏang vút lên một bóng chim nhỏ nhoi… Ngày nắng gắt mà gió vẫn rạo rực.
Có những ngày lu bu công việc ngồi lỳ trong nhà, đến trưa hay chiều mới bước
chân ra ngòai. Ở hành lang kê một chiếc bàn với hai chiếc ghế màu trắng nổi bật
trên nền lá xanh ngăn ngắt. Ngồi đây nhìn ra ngòai kia khi thì thấy bóng nắng lốm
đốm trên những chiếc lá, lúc chợt nhận ra một vệt nắng vàng rực trên bãi cỏ nho
nhỏ ở góc sân chung cư.
Nhiều
buổi sáng ngồi đây với ly cà phê cho sự tỉnh táo một ngày mới, thỉnh thoảng buổi
chiều ngồi đây với bình trà đậm để có thể tạm quên đi mệt mỏi, đôi khi là sự bức
bối, là tâm trạng không vui vì những tin tức tiêu cực. Chỉ cần nhìn bầu trời
xanh qua từng kẽ lá, ngắm những cánh hoa dầu xoay xoay trong gió như đang bay bổng
điệu luân vũ, lòng bình yên nhẹ nhõm hơn.
Đã cuối tháng chạp, đường phố dưới ngày một
kia đông đúc hơn, xe hơi xe máy nối đuôi nhau từ sáng đến tối, những giỏ quà
nhiều màu sắc, những tờ lịch năm mới đỏ rực trên xe máy xe hơi báo hiệu năm mới
đã rất gần. Hôm rằm tháng chạp chị tạp vụ của chung cư tỉa tót mấy chậu bông rồi lặt
lá cây mai lão trồng trong chậu to bằng gốm… Mấy bữa nay đêm về gió chương se
se làm cho những nụ mai tươi non bung cánh, vàng mơn mởn sáng cả một góc sân.
Cuối năm con gái sinh con đầu lòng
và mang cháu ngoại về nhà, có tiếng con trẻ gia đình
bận rộn và vui vẻ hẳn lên. Nhãng đi gần một tuần không bước chân ra khỏi cửa,
một sáng nhìn xuống sân vườn dường như thấy thiếu vắng gì đó…A, cỏ, vạt cỏ xanh
bên hồ nước đâu rồi sao còn trơ đất? Hỏi chị tạp vụ, chị hồn nhiên kể, mấy bữa
trước công nhân tới cắt cành mé nhánh hàng cây ngòai đường, họ tới lui cưa kéo
cành cây làm sao mà đám cỏ trong sân giập nát héo queo, em phải xới đất nhổ đi
hết...
Bần thần. Nghĩ ngợi. Sao người ta
biết chăm sóc gìn giữ một cây lớn mà lại dẫm đạp lên đám cỏ nhỏ nhoi, có ai biết
khi bị chà đạp cỏ cũng đau, như bao thân phận “thảo dân” trong xã hội… Chưa kịp nói gì thì chị
tạp vụ xởi lởi, em đã đi mua mấy vạt cỏ về trồng lại, đất em xới kỹ rồi, chịu
khó tưới nước thì cỏ sẽ lên nhanh lắm. Qua tuần đến tết là cỏ lại xanh thôi mà.
Ừ. Xuân đang về. Hy vọng cỏ sẽ lên
xanh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét