VIOLET


Violet Hà Nội cho những ngày cuối năm ở Sài Gòn.

Ở Sài Gòn không có cái lạnh se sắt để giữ cho màu tím Violet không héo nhàu.

Ở Sài Gòn không có màn mưa bụi để giữ cho Violet vẻ tươi tắn dịu dàng

Ở Sài Gòn khó có thể tìm thấy vài cành Layơn trắng muốt để cùng Violet trong chiếc bình pha lê trong vắt

Nhưng ở Sài Gòn luôn có nỗi nhớ mùa đông Hà Nội

Nhớ những sớm mùa đông mù sương, giá lạnh làm ta lười biếng, chỉ muốn nằm trong chăn ấm, bật ngọn đèn nhỏ đầu giường… Ánh sáng ấm áp soi lên trang sách của một cuốn truyện ngẫu nhiên có được trong tầm tay. Những dòng chữ lướt qua không để lại nhiều ý nghĩa. Với tay bật TV mà âm thanh để số O, những hình ảnh lướt qua không đọng lại gì trong trí nhớ. Ánh mắt chợt dừng lại ở những cành Violet bên tấm rèm màu mây… Nhơ nhớ một ai đó, tiêng tiếc một điều gì đó…

Cuộn mình trong chăn ấm, tưởng có thể chìm tiếp vào giấc ngủ. Nhưng bỗng hiện lên rõ ràng, một gương mặt thân thương, một một giọng nói trìu mến, một ánh mắt ấm áp, trái tim chợt thắt lại, dịu dàng…

Cám ơn bạn thân yêu! Quá hiểu mình nên bạn đã không mất công gửi vào những cành Violet. Trên đường đi làm qua chợ Hoa Quảng Bá, sắc hoa yêu thích của mình làm bạn không đừng được, chụp vội vài tấm ảnh rồi gửi cho mình mà không biết rằng, mình đang thèm đến chết đi được, cái màu tím mỏng manh của ngày đông Hà Nội…

Mà này, bạn có biết mình còn ước thêm một điều gì nữa không…?

(note cũ, post lại cho ngày rất lạnh ngòai đó...)

3 nhận xét:

  1. Năm nay quá lạnh, hoa kém lắm bạn ạ! Chắc là mùa thất bát của hoa Hà Nội.

    Trả lờiXóa
  2. @ A Thụy: "Muốn gửi ra anh một chút nắng vàng..." :)

    Trả lờiXóa
  3. Violet có màu tím thiên xanh, nhìn lúc nào cũng rất lạ :-)

    Trả lờiXóa

NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ

  Trần Quốc Vượng   Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung...