KHOẢNH KHẮC HÀ NỘI (note cũ)

Về lại phố xưa…

Tôi trở về Hà Nội. Một chuyến đi vì công việc như mọi lần, và cũng như mọi lần, không chỉ là vì công việc. Những ngày nóng bức đã qua, ngày tôi đi HN dịu mát như một ngày thu...
Trưa hanh hao, uống bia hơi Hà Nội thật thích. Bạn về Sài Gòn rồi còn nhớ cái mát lạnh của cốc bia như có cả hơi gió từ hồ Ngọc Khánh? Chiều sụp tối, gió len lỏi trên đường phố vẫn nườm nượp người và xe…
Ư thôi, vài ngày sẽ qua, lại về với Sài Gòn nắng gió, về với cà phê bông giấy mỗi chiều tư lự ngắm xe qua và người đi mất. Và sẽ nhớ, một tối nào đó, bạn bên tôi, tưởng như có thể đi mãi như thế, không có nơi đến không có điểm dừng không có cả đèn đỏ ngăn bước chân ngập ngừng trong chốc lát… Lần này tiễn tôi đi Hà Nội ngập tràn màu tím: hòang hôn ngày đầu hè tím nhạt bãi ven sông, những con đường rợp bằng lăng tím biếc, tiếng ve ran tím sẫm trên những vòm cao… Cảm giác một mình khi ra đi cũng là một sắc tím, trong veo, như nước. Sắc tím ấy pha vào đâu thì làm độ tím nơi ấy nhạt nhòa đi, nhưng với thời gian sẽ bền màu hơn.
Ngày tôi chia xa Hà Nội không nhiều sắc tím như bây giờ…

Sớm đầu đông

Phố cổ, đường uốn lượn ven Hồ Tây, chùa nhỏ mờ trong sương sớm se se lạnh.
Bao giờ cũng vậy, mùa đông tôi về Hà Nội bỗng ấm hơn. Dường như chốn cũ luôn ưu ái đứa con phương Nam quen với nắng gió mà đã quên cảm giác lạnh buốt ngày đông một thời thơ ấu. Bạn bè thường đùa vui: Bạn mang cả nắng ấm Sài Gòn ra theo đấy à?
Không, chỉ là một thoáng ngập ngừng của mùa đông thôi bạn ạ. Chút ngập ngừng ấy mang lại bầu trời nhạt nắng, mang lại hơi gió lạnh xào xạc lá trên đường, mang lại cảm giác ấm áp khi gặp lại người xưa...
Nhưng, thoáng ngập ngừng mùa đông vẫn không đủ để mang bạn đến gần tôi...

Bao lần trở về

Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang chợ hoa Nhật Tân vào lúc rạng ngày đang sáng, để cùng ngắm những cành hoa đủ màu đủ sắc còn đẫm sương đêm, nồng nàn hương thơm...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn chầm chầm theo sau gánh hàng hoa, chỉ vì màu vàng đến nao lòng của cúc mùa thu phía sau tấm lưng ong cần mẫn của những người chị người cô đang âm thầm làm đẹp cho thành phố...
Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang nơi phố nhỏ thoang thoảng hương ngâu. Một ngọn đèn in hình những bông hoa loa kèn nghiêng đầu duyên dáng sau ô cửa nhỏ khuất tấm rèm lay nhẹ ...
Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn lang thang làng nhỏ ven đê, chợt một hồ sen hiện ra, búp sen nụ sen ấp e, trinh bạch...
Bao lần trở về là bao lần mình mong muốn... cũng là bao lần mình lại một mình như thế...
Bạn có biết không...

(Báo Khoa học phổ thông lấy đăng số TẾT 2011)

7 nhận xét:

  1. Bạn làm tôi nhớ tới những ngày xưa, khi đi ăn, đi chơi cùng các cô mậu dịch viên của cửa hàng Bách hóa HN. Tất cả đểu lạ lẫm một cách quen thuộc, cứ như mình có HN trong tiềm thức vậy. Vừa lạ vừa quen cảm giác thật khó tả...

    Trả lờiXóa
  2. @ Cậu Long: tui biết cậu nặng tình với HN lắm mà, dù HN với cậu vừa lạ vừa quen :)

    Trả lờiXóa
  3. Xa Hà Nội nhớ lắm, nhất là những người con Hà Nội phải xa Hà Nội.

    Trả lờiXóa
  4. Viết dịu dàng quá chị ơi :-)

    Trả lờiXóa
  5. Chị ơi Hà Nội đang lạnh co, cũng đôi khi hít cái lạnh thấy yêu yêu nó, nhưng hễ cứ có việc đẩy mình ra đường 'ngoài ý muốn' trong cái trời này thì thế nào cũng phải bật ra vài câu rên rỉ 'rét quá'.
    Rét quá hết cả thơ mộng, chỉ thấy thương mấy người mưu sinh ngoài đường phố thôi chị ạ.

    Trả lờiXóa
  6. @ Lana: chưa lạnh cũng thương em ạ... cứ nhìn những gánh hàng hoa (xe đạp bán hoa) chị lại nao lòng. Hoa đẹp thế mà người thì vất vả thế...

    Trả lờiXóa
  7. @ A Thụy, Titi: nỗi nhớ nỗi nhớ...

    Trả lờiXóa

LÀNG NGHỀ SÀI GÒN MỘT THỦA VANG DANH

   (Người Đô Thị Xuân Giáp Thìn 2024) Nguyễn Thị Hậu Sài gòn là một đô thị từ khi khởi lập. Tính chất đô thị của Sài Gòn không chỉ ở chứ...