https://tuoitre.vn/ky-uc-nhung-mua-tet-20250112135717024.htm
![](https://www.blogger.com/img/transparent.gif)
Nguyễn Thị Hậu
Vào
khoảng thời gian cuối năm, dù bận rộn đến đâu thì mỗi người cũng dành cho mình
những phút giây sống chậm, khi ký ức của những mùa tết xa xưa lần lượt quay về…
Cái
tết đầu tiên tôi có mặt trên đời, năm ấy Hà Nội rét đậm. Tháng chạp mưa phùn
gió bấc, những con phố ẩm ướt những cây bàng như muốn mọc rêu trên cành khẳng
khiu trong chiều đông xám ngoét. Bỗng một sáng kia chồi nhu nhú lên báo hiệu
hơi ấm mùa xuân đã về, rồi chỉ tuần sau lộc non xanh mướt… Trên phố hoa tết rực
rỡ đầy sức sống. Tết ấy, gia đình tôi vui hơn vì sự có mặt của cô con gái út là
tôi. Tết ấy, sau mấy năm tập kết ra Bắc, lần đầu trong nhà có một cành đào rực
rỡ, ba má tôi phải quen cảnh “ngày Bắc đêm Nam” vì đường về quê đã trở nên xa
thăm thẳm...
Từ
1954 đến năm 1975 trở về quê hương Nam bộ, gia đình tôi đã có 21 cái Tết trên đất
Bắc. Ba tôi thường ăn Tết xa nhà, ông cùng các nghệ sĩ Nam bộ đi khắp đất nước biểu
diễn phục vụ đồng bào, có năm ông đi dọc đường Trường Sơn biểu diễn tại các
binh trạm phục vụ bộ đội, thương binh… Vì vậy ngày Tết thường chỉ có mấy mẹ con
tôi cùng láng giềng trong khu tập thể, phần lớn các gia đình cũng vắng đàn ông.
Nhưng Tết nào ba tôi không đi xa thì nhà tôi như “câu lạc bộ Thống nhất” vì có
nhiều chú bác tập kết ghé về ăn Tết. Ngày Tết của gia đình tôi bao giờ cũng thấm
đẫm hương vị Tết Nam bộ mang đặc trưng rất riêng, ấy là mùi bánh tét bánh ít gói
bằng lá chuối, mùi thịt kho hột vịt nước dừa, dưa giá củ kiệu và nhiều món ăn
Nam bộ khác.
Cũng
như mọi gia đình ở miền Bắc lúc ấy, ngày thường có thể rất thiếu thốn nhưng
ngày Tết phải đủ đầy nhất những gì có thể mua sắm được. Gần Tết là việc xếp
hàng mua các loại thực phẩm bánh mứt kẹo theo tem phiếu, mỗi nhà được một túi
nilon trong có hộp mứt bằng giấy bìa vẽ cành đào, phong pháo đỏ, gói kẹo bi, gói
bánh, vài bao thuốc lá, miếng bóng (da lợn khô), gói miến, gói bột ngọt nhỏ xíu.
Chỉ thế thôi nhưng có cái túi quà Tết trong nhà là thấy Tết đã về. Rồi chị em
tôi chia nhau xếp hàng mậu dịch mua đậu xanh, gạo nếp, nước mắm… Củi để nấu
bánh phải lo kiếm để dành từ vài tháng trước. Ngày nghỉ má tôi ra chợ ngoại ô
Hà Nội để tìm mua lá chuối về gói bánh tét. Những năm sơ tán về nông thôn thì má
tôi chỉ đi một vòng quanh xóm là có thể xin được một ôm đầy các tàu lá chuối to
đẹp, không phải lo thiếu khi gói bánh tét.
Ngày
Tết càng gần má tôi càng tất bật. Mỗi khi đi làm về trong cái giỏ xe có thêm bó
măng khô thơm mùi nắng, gói miến dong thơm mùi đất ẩm… Có khi còn mua được ở chợ
quê mấy cân gạo nếp thơm mùi rơm mới, cân đậu xanh hạt tròn đều xanh mướt. Có
năm ba tôi đi công tác Tây Bắc mang về một xâu nấm hương mộc mạc mùi rừng núi. Khoảng
qua rằm tháng Chạp các cửa hàng gia công bánh “quy gai quy xốp” bắt đầu đông
khách từ sáng đến tối mịt. Mỗi người mang một túi nào bột nào đường với mấy quả
trứng, có khi thêm cục bơ bé xíu. Sau cả ngày xếp hàng chờ đợi thì mang về một
túi nilon đầy những chiếc bánh thơm phức ngọt ngào. Bọn trẻ ở nhà nóng ruột chờ
đợi để được ăn thử mấy chiếc bánh vụn, chao ôi là ngon!
Những
ngày sát Tết khu chợ Đồng Xuân – Bắc Qua, chợ hoa Hàng Lược đông người chen
chúc mua sắm… Ngoài đường rộn ràng những chiếc xe đạp cột sau xe mấy bó lá
dong, khi là cành đào sớm, trong khu tập thể nhà nhà rộn ràng gói bánh. Mùi đậu
xanh chín, mùi thịt ướp tiêu hành, mùi khói bếp, hơi nước từ nồi bánh đang sôi
tỏa ra một mùi thơm “tổng hợp” của Tết. Đêm tới bếp đỏ lửa, hai ba nhà chung
nhau nấu một nồi bánh, trẻ con thì náo nức từ ngày nghỉ tết, mong được khoe quần
áo mới còn cất trong cái rương gỗ sực mùi băng phiến… Chiều ba mươi Tết nhà nào
cũng nấu nồi nước mùi già, nước bồ kết để tắm gội “tất niên”. Mưa
phùn như rây lạnh buốt, trong nhà ấm áp hương thơm nhang khói, bình hoa thược
dược rực rỡ cắm lẫn vài cành violet tím và lay ơn trắng đặt trên bàn nước giữa
nhà… Mọi người đi chúc tết bà con, láng giềng, ít đi chơi xa…
Qua
đúng ba ngày Tết sinh hoạt trở lại bình thường, dư vị ngày Tết có chăng chỉ là
những cành đào nở muộn…
***
Mùa
xuân Bính Thìn 1976, mùa xuân thống nhất đầu tiên tràn ngập nụ cười và nước mắt.
Khắp mọi miền đất nước gia đình nào cũng mong ngày đoàn tụ sum họp. Năm
đó từ dịp Giáng sinh không khí Sài Gòn bỗng nhiên se lạnh, trên đường phố Sài
Gòn xuất hiện những chiếc áo gió, khăn quàng, thậm chí cả áo len áo khoác khiến
tôi tưởng như mình còn ở mùa đông Hà Nội. Những ngôi nhà thờ chăng đèn kết hoa
rực rỡ. Chợ Bến Thành, Chợ Bình Tây và nhiều chợ lớn nhỏ trong thành phố đèn
sáng suốt đêm, hàng hoá ê hề thượng vàng hạ cám có hết… Hàng đoàn ghe hàng hoá,
trái cây, ghe bông từ miền Tây lên… đậu kín bến Bình Đông và nhiều kinh rạch
trong thành phố.
Gia
đình tôi được ăn cái Tết đầu tiên ở quê hương sau những năm dài xa cách. Mấy
ngày Tết ba má tôi đều phải trực cơ quan, vì vậy chị em tôi về Cao Lãnh ăn Tết
với gia đình bên ngoại. Ngày 23 tháng Chạp chúng tôi ra “Xa cảng miền Tây” mua
vé xe về quê. Trên đường quốc lộ nườm nượp xe hơi xe máy, sau bao năm chiến
tranh loạn lạc, cũng như chị em tôi, hoà bình rồi nhiều người mới lần đầu về
quê ăn Tết.
Khi
ấy Cao Lãnh còn là một thị xã nhỏ, chỉ có dãy phố ven sông và ngôi chợ là nhộn
nhịp vào buổi sáng. Nhưng từ rằm tháng Chạp thì sáng sớm đến đêm khuya trên sông
Cao Lãnh ghe xuồng qua lại không ngớt, ghe trái cây, bông kiểng nhiều nhất, rồi
ghe chiếu mới, ghe than ghe bếp ông lò... chiều tối đèn điện sáng rực cả một
khúc sông. Các gia đình ở quê còn tự làm các loại bánh mứt ăn tết: bánh kẹp,
bánh bông lan, bánh phồng, mứt dừa mứt tắc… Đường làng thơm nức mùi bánh mứt
ngọt
ngào.
Ngày
mùng hai Tết hai chị em tôi theo xe đò lên Sài Gòn để hưởng mấy ngày Tết thành
phố. Nhiều đường phố vẫn còn vắng nhưng khu trung tâm thì náo nhiệt suốt ngày.
Những ngôi nhà mặt tiền treo cờ đỏ sao vàng và cờ nửa xanh nửa đỏ sao vàng. Chợ
hoa Nguyễn Huệ mở từ ngày 23 Tết đã kết thúc vào chiều ba mươi, trả lại con đường
rộng rãi thoáng đãng tràn gió mát từ sông Sài Gòn qua những kiot bán hoa, văn
phòng phẩm, báo chí, đồ lưu niệm... Thương xá Tax, bùng binh cây liễu và đài
phun nước, trước cửa Uỷ ban nhân dân… tấp nập người dạo chơi, chụp hình, rất
nhiều áo dài xen lẫn quân phục bộ đội. Nhiều người chở cả gia đình trên chiếc
xe gắn máy, lá cờ gài trên tay lái, chùm bong bóng nhiều màu cầm tay chạy vòng
vòng qua các đường phố. Thỉnh thoảng có chiếc xe jeep cắm cờ chạy trên đường phố,
trên xe là mấy anh bộ đội giải phóng quần áo tinh tươm nai nịt gọn gàng.
Thảo
cầm viên Sài Gòn là nơi tụ hội náo nhiệt nhất. Những ngày Tết không chỉ có người
Sài Gòn mà người các tỉnh lên thành phố đều muốn “vô sở thú” vì trong đó có nhiều
loài hoa đẹp, thú lạ, đủ loại hàng quán, lại còn có xiếc mô tô bay, có thợ chụp
hình dạo lấy ngay, vẽ chân dung, cắt giấy hình người... Còn trong vùng Chợ Lớn
thì đường phố đỏ xác pháo, nhà nào cũng câu đối đỏ, đèn lồng và hình rồng trang
trí ở cửa. Các ngôi chùa nghi ngút khói nhang suốt mấy ngày Tết, người đến lễ
Phật cầu may đông đúc nhộn nhịp, ra về ai cũng cầm trên tay một cây nhang lớn lấy
lộc đầu năm. Hàng quán ở Chợ Lớn từ đại lộ đến hẻm nhỏ bán suốt ngày đêm.
Những
năm sau đó cả nước lâm vào tình trạng khó khăn, thiếu thốn. Tình trạng “ngăn
sông cấm chợ” làm cho có lúc Sài Gòn còn thiếu đói hơn Hà Nội khi trước… Mỗi
cái Tết là cả nhà phải cùng gom góp tiêu chuẩn của từng người. Ba tôi ghi trong
nhật ký: Tết 1985, nhờ có “ba lợi ích” nên năm nay ăn Tết đỡ hơn mọi năm.
Theo thứ tự “đóng góp” thì nhiều nhất là vợ chồng thằng Hai vì làm kinh doanh,
rồi đến ba má vì có tiêu chuẩn thành phố hỗ trợ, cuối cùng là con út làm cô
giáo!
***
Phải
đến sau 1990 chế độ bao cấp mới dần bị xoá bỏ, đời sống xã hội hồi phục, thể hiện
rõ nhất ở những dịp năm hết Tết đến. Cũng từ đó Tết cổ truyền đã có nhiều biến
đổi, từ “truyền thống, hướng nội” sang “hiện đại, hướng ngoại”. Đời sống xã hội
và sinh hoạt gia đình ở thành phố hay thôn quê đều thay đổi ít nhiều.
Ở các thành phố lớn với nhịp sống đô thị và công
nghiệp, tết với ý nghĩa đón chào năm mới đã đến sớm hơn từ dịp Noel và Tết
dương lịch. Nhưng các đô thị cũng là nơi có rất nhiều người nhập cư nên ngày Tết
còn nhắc nhở ý nghĩa sum họp gia đình. Vì vậy chuyện tàu xe “về quê ăn tết” là
sự quan tâm chung từ mấy tháng trước, cao điểm trong tháng chạp. Rồi từ ngày
“ông Táo về trời” trên các nẻo đường đi về các tỉnh tấp nập xe đò lớn nhỏ chạy
suốt ngày đêm, xe lửa tăng chuyến mà vẫn kín hết các toa, sân bay đông nghẹt từ
sáng sớm đến đêm khuya, cùng hàng đoàn người chạy xe máy trên các quốc lộ… Các thành phố ngày Tết
vắng hơn, yên tĩnh lạ lùng…
Ngày
càng có nhiều dịch vụ cho ăn Tết và chơi Tết, từ các loại thực phẩm đến các
tour du lịch. Ở đâu các siêu thị, các chợ cũng bán những giỏ quà tết từ sớm, mẫu
mã bao bì ngày càng đẹp và hiện đại, có đủ mọi giá tiền để
đáp
ứng nhu cầu biếu tặng, mang về quê… Đồ ăn thức uống không phải lo lắng mua sắm như
trước vì chỉ cần đi siêu thị một buổi là có đầy đủ từ đồ hộp đồ khô đến hàng
tươi sống... Hương vị ngày Tết dường như không còn ngon như xưa vì “thịt mỡ
dưa hành bánh chưng mứt kẹo” ngày thường muốn ăn lúc nào cũng có. Dường như sự
bận rộn của lo lắng, những nghĩa tình trong thời thiếu thốn, niềm vui ấm áp khi
sum họp gia đình… đang mất dần theo ký ức của thế hệ tôi. Tất cả những điều đó
làm cho không khí Tết nay có một chút ngậm ngùi vì cái vẻ “truyền thống mà hiện
đại” của nó.
Những
thay đổi của Tết thấy rất rõ ở TP. Hồ Chí Minh – một đô thị có quá trình “hiện
đại hóa” nhanh chóng. Người Sài Gòn trọng lễ nghĩa nhưng không quá câu nệ chuyện
phải đi thăm viếng họ hàng vào dịp Tết, họ có thể đến thăm vào trước hay sau Tết
miễn là thuận tiện cho cả hai bên. Khác với Hà Nội, người Sài Gòn thường đi
chơi trong những ngày nghỉ, ngày tết: đến các khu vui chơi giải trí, đi xem
phim nghe ca nhạc, đi ăn hàng quán, bây giờ là đi du lịch, tham quan Đường Hoa,
Đường Sách là “phong tục” văn hóa mới của người Sài Gòn... Nhiều hoạt động văn hóa được tổ chức, lễ hội
được phục hồi thể hiện sự bảo tồn và phát huy giá trị truyền thống đồng thời
thu hút khách nước ngoài.
Đặc
biệt ở TP.HCM vào dịp Tết có
những nhóm gia đình, bạn bè rủ
nhau đi đến những vùng sâu vùng xa, nơi còn nhiều người khó khăn. Họ chia sẻ với
bà con những món quà Tết thiết thực, tặng người già trẻ nhỏ những bộ quần áo mới,
“của ít lòng nhiều” thể hiện tinh thần tương thân tương ái của người Sài
Gòn.
***
Tết
truyền thống đã thay đổi theo sự đổi thay của xã hội, mỗi năm nhìn lại dù ký ức
níu giữ đến đâu thì cũng không ai muốn quay lại những cái Tết thời bao cấp! Tết
nay là tết của năm thứ 50 đất nước hoà bình – thống nhất. Hai thế hệ đã được
sinh ra và lớn lên từ ngày đất nước thoát khỏi binh đao. Nếu thế hệ ông cha có
công mang lại nền hoà bình thì thế hệ sau 1975 là thế hệ xây dựng đất nước, đó
là các thế hệ rường cột của hôm nay và ngày mai. Mỗi thế hệ có trọng trách
riêng, làm tròn trọng trách của mình, tôn trọng vai trò của thế hệ sau, như vậy
mới có thể giữ gìn và phát huy những truyền thống tốt đẹp.
Sài Gòn, 24/10/2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét