Nguyễn Thị Hậu
Di sản văn hóa đô thị, có thể hiểu một cách cụ thể, là tập
hợp các địa điểm, vị trí, khu phố, các công trình và tập quán mà một xã hội
được kế thừa từ quá khứ, muốn bảo tồn và truyền lại cho các thế hệ tương lai.
Khu vực trung tâm các đô
thị thường tập trung nhiều công sở, công
trình công cộng mang dấu ấn hình thành và phát triển đô thị. Đó là những công trình nếu chưa
đẹp về kiến trúc (theo
cách nhìn ngày nay) thì cũng là tiêu biểu của kiến trúc một thời, đồng thời ẩn chứa trong nó biết bao ký ức và
câu chuyện về lịch sử và
con người đô thị.
Câu chuyện khu
Hòa Bình – trung tâm thành phố Đà Lạt, theo quy hoạch mới sẽ phá hủy gần hết
các công trình xưa, chỉ còn chợ Đà Lạt, nhằm thay mới bộ mặt nhếch nhác, lộn
xộn hiện nay. Nhiều nhà chuyên môn về quy hoạch, kiến trúc, bảo tồn... đã lên
tiếng không đồng tình với bản quy hoạch mới, vì không thể đánh đổi di sản tích
tụ qua quá trình lịch sử lấy sự hiện đại “sang trọng” nhưng vô hồn vì không mang
bản sắc Đà Lạt.
Tuy nhiên vẫn có
những tiếng nói ủng hộ quy hoạch “hiện đại hóa” vì cho rằng khu Hòa Bình xấu
xí, các công trình xuống cấp không có gì đẹp, cần xây mới để phục vụ du lịch,
qua đó người dân Đà Lạt cũng có lợi về kinh tế. Thậm chí còn cho rằng, du khách
thích check-in ở những công trình mới, hiện đại thì tại sao không “phát triển”
để thu hút du khách...
Những ý kiến này
cũng có lý vì xuất phát từ nhu cầu kinh tế hiện nay, vì nhu cầu “danh tiếng”
càng nhiều càng tốt, vì mong muốn thành phố đẹp hơn theo kiểu hiện đại như nơi
khác.
Kinh nghiệm phát triển của nhiều quốc gia đã cho thấy:
Bảo tồn di sản đô thị thực chất là “kết quả dàn xếp các xu hướng mâu thuẫn”
mà mâu thuẫn lớn nhất là di sản đô thị được coi là tài sản của cộng đồng dân cư
nhưng thường bị coi là “gánh nặng” của chính quyền đô thị. Vì thế các thỏa thuận
đạt được thường bấp bênh và nhạy cảm một khi có thay đổi dù là rất nhỏ về các
giá trị. Khi chính quyền đô thị thực tâm hiểu và coi di sản chính là “nguồn vốn xã hội đặc thù” tham gia
vào chiến lược phát triển kinh tế-xã hội của đô thị thì có thể hạn chế và giải quyết mâu thuẫn này. Kinh tế di sản – khái niệm mới nhưng đồng thời là phương
thức giải quyết hài hòa giữa bảo tồn và phát triển – đã được nhiều quốc gia thực
hiện thành công, trong đó có những quốc gia có điều kiện lịch sử - xã hội không
khác Việt Nam.
“Tầm nhìn” hướng đến tương lai của một chính
quyền đô thị nếu hạn hẹp về không gian trong khu trung tâm “đất vàng” thì việc xây dựng hạ tầng
mới, công trình hiện đại sẽ phải phá bỏ những kiến trúc có giá trị lịch sử
của đô thị. Nhưng nếu tầm nhìn rộng hơn thì việc mở ra những khu đô thị
mới để giải quyết nhu cầu nhiều mặt ngày càng tăng của đô thị là giải pháp phù hợp, chứng tỏ cả
tầm nhìn xa hơn về văn hóa. Bởi vì nếu bảo tồn khu vực này đồng thời xây dựng các khu đô thị mới chính là “phát triển bền vững”, bao gồm việc mang lại và làm
tăng thêm giá trị đất đai và giá trị văn hóa của những khu vực khác, đồng thời
bảo toàn di sản của cha ông cho những thế hệ sau còn được kế thừa.
Từ khoảng 20 năm nay “quá trình hiện
đại hóa” đã làm mất đi và biến dạng quá nhiều di sản ở khu vực trung
tâm các đô thị, thành phố.
Đấy là sự “lấy đi” nguồn
vốn xã hội dưới dạng di sản văn hóa, chúng ta sẽ phải trả giá cho sự phá hoại này bằng những
thế hệ không quý trọng lịch sử, không tôn trọng tiền nhân, không hiểu biết về
vẻ đẹp của sự đa dạng văn hóa bắt đầu từ đa dạng cảnh quan, kiến trúc từng đô
thị, những thế hệ “robot” vì chỉ biết check-in cúng facebook với beton kính thép
màu mè “hiện đại” như nơi khác mà không hề biết cảm thụ những giá trị văn hóa
truyền thống độc đáo.
Phát triển bền vững
là “Những thế hệ hiện tại cần đáp ứng các nhu cầu của mình, mà không làm tổn hại
đến khả năng của các thế hệ tương lai trong đáp ứng các nhu cầu của họ”… Trong
lĩnh vực bảo tồn di sản văn hóa, khái niệm “phát triển bền vững” này hoàn toàn
phù hợp. Nó chỉ ra tính cấp thiết của thực trạng “nhu cầu hiện tại” của việc sử
dụng di sản văn hóa (vật thể và phi vật thể), vừa chỉ ra nguy cơ các thế hệ
tương lai sẽ không thể đáp ứng nhu cầu về di sản văn hóa nếu thế hệ hiện nay
không điều chỉnh ngay việc sử dụng di sản văn hóa cho các mục đích kinh tế trước
mắt. Xóa bỏ di sản văn hóa là tạo ra sự đứt gãy về lịch sử và văn hóa.
Bản quy hoạch khu
Hòa Bình - Đà Lạt lại một lần nữa cho thấy tâm lý “ăn xổi ở thì” trong quản lý
và quy hoạch đô thị đang có xu hướng gia tăng. Vai trò quan trọng của chính quyền
đô thị là phải có quan điểm rõ ràng về bảo tồn di sản và thực thi bằng cách đưa
bảo tồn di sản vào chiến lược phát triển bền vững, qua đó và từ đó, bảo vệ và
phát triển những thế hệ con người có tri thức và nhân văn, biết tôn trọng lịch
sử và sự đa dạng văn hóa của mỗi cộng đồng, mỗi địa phương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét