https://nguoidothi.net.vn/cang-quoc-te-trung-chuyen-can-gio-nhin-tu-lich-su-41497.html
CẢNG QUỐC TẾ TRUNG CHUYỂN CẦN GIỜ NHÌN TỪ LỊCH SỬ
NHỮNG KHOẢNG LẶNG
JAZZ CHIỀU
Thỉnh thoảng mình nhớ và tìm nghe những bản nhạc Jazz.
Không hiểu sao nhạc Jazz bao giờ cũng mang lại cảm giác Giáng sinh đang đến, rất
gần, bắt gặp cảm giác cô đơn ngọt ngào không thể chia sẻ cùng ai... Ngồi trong
quán vắng tai gắn headphone đong đưa theo giai điệu đôi khi không cần hiểu lời
ca, viết gì đó, lướt qua cái gì đó, chẳng cần phải biết rõ là gì, cứ thế
thôi... một cảm giác thật dễ chịu.
Có một dạo mình hay đến X. Ở đó có nhiều quán cà phê chỉ
đông khách vào buổi sáng, giờ đi làm nhiều người ghé qua ăn vội chiếc croissant
và mua ly cà phê mang đi. Sau khoảng thời gian đó quán vắng, có thể ngồi cả
ngày ở đó với máy tính và ly americano lạnh, lơ đãng theo tiếng nhạc mà phần
nhiều là jazz, thế mà vẫn làm được bao nhiêu việc... Có những bài viết khoa học,
bài báo, tản văn tùy bút được mình viết ở quán cà phê. Nhưng nhiều hơn cả là những
mẩu “ngôn tình vụn” sến súa, vì bỗng dưng nhớ một điều gì đó dễ chịu, một người
nào đó dễ thương, một kỷ niệm không để lại niềm vui... Chỉ thế thôi, nhưng viết
xong thấy nhẹ nhõm như vừa được “tẩy trần”.
Nhiều lần ngồi quán với cuốn sách mới hoặc cuốn sách yêu
thích, đọc sách trong tiếng nhạc khe khẽ như một tiếng thì thầm thân thuộc từ
nơi nào vọng về, đôi khi cảm giác như những dòng chữ đang đọc trượt khỏi đầu
óc... Vậy mà khi cần nhớ lại những dòng chữ đó hiện lên rõ ràng cứ như vừa mới đọc xong.
À, thỉnh thoảng có vài câu “gọi là thơ” cũng nảy ra từ
quán cà phê, kiểu như:
“Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Em biết không
Vẻ khêu gợi của em.
Anh không muốn ngay cả em nhìn thấy...”
Hay là:
“Mỗi khi đến nhà thờ với Chúa
Có bao giờ anh xưng tội về em?...”
Nhiều câu linh tinh như thế không ghi kịp thì quên
luôn... Thỉnh thoảng nhớ lại thấy buồn cười, “tình ơi là tình” 😊
À, bây giờ mình cũng đang
ngồi quán cà phê nghe jazz giữa hai giờ dạy chiều và
tối. Và đã đến giờ phải nhấc người lên, nhiều việc đang chờ, lúc khác tiếp tục
sến súa vậy 😊
***
Bùi Chát vẽ (2)
Chọn thứ sáu ngày 13 – được coi
là “linh” - để đến xem tranh Bùi Chát vào ngày trưng bày “thêm” sau ngày kết thúc
cuộc trưng bày cá nhân lần thứ 3 của Bùi Chát.
Tranh – tôi rất kém cỏi trong
việc “thẩm” và hiểu, chỉ có thể cảm từ... tình cảm dành cho họa sĩ - thường là
bạn bè. Bởi vậy chỉ dám đến xem tranh của bạn thân, nhận xét ngu ngơ cũng không
bị chê là dốt 😊
Vì thế, với tranh Bùi Chát tôi đã
“cảm” và đã viết một lần, và lần này nếu có nhận xét gì thì chỉ là sự (luôn) ngạc
nhiên về cách thức Bùi Chát tìm ra chất liệu mới để sáng tác! Với Bùi Chát dường
như bất cứ gì trong đời sống cũng có thể là “nguyên liệu” và đối tượng để sáng
tạo. Có một thời cả “rác” trong cuộc sống bần cùng ngột ngạt, cả “nghĩa địa” của
xã hội lạnh lẽo và hỗn độn cũng thành nguyên liệu để BC làm thơ – thơ rác, thơ
nghĩa địa!
Biết vậy mà tôi vẫn luôn giật mình bởi sự sáng tạo rất Bùi Chát khi “một
mình đi mãi trên đường dài xa vắng”. Ai thích ai ghét, ai khen ai chê, thậm chí
có người xổ toẹt cả thơ (hồi đó) và tranh (bây giờ), BC cũng không lấy đó là điều.
Bởi vì sáng tạo là thách thức chính mình. Đi một con đường khác người, dễ dàng
hay khó khăn là sự lựa chọn của mình, và bước trên con đường đó mới thực sự là
niềm vui, có thể là hạnh phúc, với Bùi Chát 😊
@ Al ảo vãi: đẹp nhưng vô hồn :)
SÀI GÒN TRONG TÔI
Nguyễn Thị Hậu
Quay qua quay lại, tôi đã sống ở thành phố này gần 50 năm
kể từ ngày đất nước hòa bình, thống nhất. Sài Gòn – TP.HCM với thế hệ cư dân
sau 1975 như tôi có quá nhiều điều đáng nhớ. Từ sự ngạc nhiên ngày đầu nhìn thấy
thành phố quê hương rộng lớn hiện đại, người xe nườm nượp trang phục có phần xa
lạ; từ muôn vàn khó khăn trong những năm “bao cấp” sau đó mà Sài Gòn đã vượt
qua bằng sự chịu đựng và nỗ lực “xé rào”... Đến thời gian “cách ly toàn xã hội”
vì đại dịch covid 2021 thành phố bỗng vắng ngơ vắng ngắt, tất cả căng mình chống chọi với dịch
bệnh và thiếu đói bằng sự đùm bọc chia sẻ, bằng tình người chưa bao giờ thiếu ở
mảnh đất này, bằng sức và lực được phát huy ở mức cao nhất. Những năm tháng ấy đã
dệt nên ký ức về một Sài Gòn của riêng tôi, của riêng mỗi người...
Tại nơi này, một đô thị lớn luôn sôi động nhịp sống “làm
ăn” và là nơi nhập cư của những người “tứ xứ”, hai chữ “Sài Gòn” hiện diện đâu
đó đều mang lại cho nhiều người cảm giác thân thuộc, gần gũi, bình dị, khiến
lòng nao nao... Đó là vì thành phố có thể thay đổi hiện đại hơn nhưng vẫn còn
đó một hệ thống di sản văn hóa vật chất hiện hữu bằng những cảnh quan quen thuộc
“trên bến dưới thuyền”, những con đường với hàng cây trăm năm hiền hòa, những
công trình kiến trúc nghệ thuật, những ngôi đình, chùa, đền, miếu lâu đời... Và
còn là di sản tinh thần của người Sài Gòn “khoan dung, nhân nghĩa, phóng
khoáng” không dễ mất đi, có khi chỉ tạm “khuất lấp” bên dưới những bộn bề của một
đô thị có quá nhiều vấn đề nóng bỏng trong quá trình phát triển!
Gần 50 năm, thành phố có biết bao thay đổi, bao nhiêu người
đến đây rồi ở lại, bao nhiêu người vì hoàn cảnh riêng đã ra đi. Nhưng tất cả đều
mang trong mình một cảm tình tưởng nhạt nhòa mà vô cùng sâu đậm, với Sài Gòn. Bởi
vì, hiện nay TP. HCM là trung tâm kinh tế lớn của cả nước, một đô thị hiện đại
mà vẫn dung chứa trong mình nhiều truyền thống văn hóa – lịch sử độc đáo và quý
giá.
***
Lịch sử Sài Gòn - Thành phố Hồ Chí Minh cho thấy tiến
trình phát triển của một vùng đất có vị thế “địa – lịch sử” độc đáo, để từ đó
hình thành bản sắc “địa – văn hóa” đa dạng, năng động và cởi mở trên nền tảng
truyền thống chung của cả nước là cần cù lao động, yêu nước, anh dũng chống ngoại
xâm. Sài Gòn được hình thành tại vị trí trung tâm vùng đất Nam bộ, nối liền hai
miền Đông – Tây. Nằm trên trục giao thông thủy bộ quan trọng ở Nam Đông Dương,
có “mặt tiền” nhìn ra biển Đông là khu vực Cần Giờ, có vị trí tâm điểm của khu
vực Đông Nam Á giữa các con đường hàng hải từ Bắc xuống Nam, từ Tây sang Đông từ
thời tiền sử đến ngày nay.
Từ khi Sài Gòn hình thành một đô thị ở Đàng Trong thời
Chúa Nguyễn, đây đã là nơi dân tứ xứ thường xuyên đổ về. Không chỉ là lưu dân Đại
Việt mà còn nhiều sắc dân khác nữa: “Gia Định là cõi Nam nước Việt, lúc mới
khai thác, lưu dân nước ta cùng người Đường, người Tây dương, Cao Miên, Đồ
Bà... đến ngụ cư đông đúc xen lẫn” như sách Gia Định Thành thông chí đầu thế kỷ
19 đã chép. Công cuộc khai khẩn và xây dựng vùng đất mới phải trải qua nhiều
gian nan khó nhọc, bao lớp người đã phải đối mặt với thiên nhiên hoang dã và khắc
nghiệt, phải học cách nhận biết và thích nghi với hoàn cảnh khác biệt với quê
hương bản quán, tìm cách hòa hợp lối sống và học tập kinh nghiệm lao động sản xuất
của cộng đồng bản địa. Kinh nghiệm thành công của người Nam Bộ thật đơn giản:
Thích nghi, hội nhâp, tôn trọng sự khác biệt, tứ hải giai huynh đệ, sống thật thà
và tương thân tương ái...
Sài Gòn là một trung tâm kinh tế lớn, “đất làm ăn” của
nhiều cộng đồng dân cư, nơi tiếp cận và tiếp nhân những phương thức làm ăn mới,
vì vậy với người Sài Gòn tính thực tiễn được đặt lên hàng đầu, cùng với sự rạch
ròi, linh hoạt và quyết liệt vượt ra khỏi những ràng buộc, gò bó của khuôn mẫu
cũ, nhạy bén với những mầm mống tốt đẹp, năng động sáng tạo tiếp thu khoa học kỹ
thuật mới... “Tất cả hướng đến hiệu quả thực sự của “công chuyện làm ăn”,
không lý thuyết suông, không giáo điều”. Đồng thời, sự liên kết hỗ trợ nhau
trong làm ăn, trọng tình nặng nghĩa trong những mối quan hệ cá nhân và cộng đồng...
được coi là truyền thống nổi bật của người Sài Gòn. Đặc biệt người Sài Gòn, người
Nam bộ nói chung thường có tính cách lạc quan, không hay than thở, không mặc cảm
sợ sai nên sửa sai nhanh, vì vậy nơi này dễ dàng “quy tụ và lan tỏa” những điều
mới mẻ và tốt đẹp.
Truyền thống của một vùng đất, một cộng đồng là những gì
được lắng đọng và lưu truyền qua quá trình lịch sử dài lâu, từ sự thích ứng với
thiên nhiên và văn hóa của cộng đồng. Truyền thống mang tính bền vững, thường
được bổ sung qua từng giai đoạn, trở thành “sợi chỉ đỏ” xuyên suốt từ quá khứ đến
hiện tại và tương lai của cộng đồng, vùng đất đó. Sự hội tụ nhân lực từ mọi miền,
mọi nguồn gốc được nhiều thế hệ dân cư ở Sài Gòn – TP. Hồ Chí Minh duy trì,
phát triển. Cho đến nay, “người Sài Gòn – TP. HCM” được coi là tất cả những ai
sinh sống, làm việc tại đây và cả những người ở xa luôn nhớ thương thành phố! “Chất”
Sài Gòn là ở suy nghĩ, hành xử trong làm ăn, trong đối xử với người lạ người quen,
chứ đâu phải là có nhà cửa, có “mấy đời” đã sinh sống ở đây.
***
Nhìn lại một chặng đường chưa dài của thành phố Hồ Chí Minh nhưng là một phần đời của mỗi người, nếu đừng
quá thiên vị tình cảm với nơi “chôn nhau cắt rốn” thì có lẽ ai trong chúng ta
cũng có lần muốn nói một điều gì đó với thành phố này - nơi ta từng ít nhiều được
sẻ chia một cơ hội trong cuộc sống. Có thể bạn sẽ nghĩ rằng, đã rất nhiều người
viết về Sài Gòn được đồng cảm và khen ngợi, rất nhiều tác phẩm, công trình về
Sài Gòn đã ra đời và được đón nhận nồng nhiệt. Nhưng có sao đâu, mỗi người đều
có những kỷ niệm và trải nghiệm riêng với
Sài Gòn, từ đó hình thành sự hiểu biết và nuôi dưỡng tình cảm của riêng mình
dành cho thành phố này.
Và để ghi lại những câu chuyện dung dị, thấm đượm tình
yêu dành cho vùng đất nghĩa tình, dễ sống và đáng sống cùng những con người
luôn hào sảng, chưa bao giờ hết yêu thương này, Báo Phụ Nữ TPHCM – Nhà xuất bản
Tổng hợp TPHCM tổ chức cuộc thi viết THÀNH PHỐ CỦA TÔI. Cuộc thi nhằm tôn vinh
các thành tựu về kinh tế, xã hội, văn hóa, những công trình làm thay đổi diện mạo
thành phố, những di sản có giá trị văn hóa- lịch sử của thành phố. Đặc biệt là
tôn vinh những con người bình thường mà hào sảng qua những câu chuyện đời thường
mà bạn là người trong cuộc hay chứng kiến, đã lưu lại trong bạn những ký ức khó
quên. Những chuyện dù nhỏ nhưng có giá trị lan tỏa sự tử tế trong xã hội, góp
phần “di truyền” những truyền thống và phẩm chất tốt đẹp của Sài Gòn – TP.HCM
cho những thế hệ cư dân thành phố trong tương lại.
Xin mời các bạn cùng chung tay lưu lại một phần lịch sử - văn hóa của thành phố từ những công trình những thành tựu to lớn, đồng thời cũng từ câu chuyện của những “người Sài Gòn”. Đất nước nào, thành phố nào mà không bắt đầu được xây dựng từ những con người bình dị, phải không?
TP. Hồ Chí Minh 19.10.2023
BIÊN GIỚI THÁNG HAI - Tác giả: HUY ĐỨC
Hôm nay 17/2/2025, đăng lại bài này của nhà báo Huy Đức (Trương Huy San), người đang trong vòng lao lý BIÊN GIỚI THÁNG HAI Tác giả: HUY ĐỨ...
-
Người Việt có một số thành ngữ và sự tích liên quan đến cá trê, như truyện Trê Cóc chẳng hạn. Câu chuyện không chỉ là việc Trê tranh giàn...
-
Một người bạn fb bất ngờ ra đi. Post bài thơ rất hay của bạn. Tôi biết Cao Hải Hà qua mạng Yahoo blog và sau là FB. Vài lần gặp Hà ở chỗ ...
-
Khi mới làm quen với FB Lặng lẽ nước Nga, tôi đã mạo muội đề nghị được xem lại bộ phim “Con đường đau khổ” – phim truyền hình 13 tập dựa t...