Vừa qua hai tuần giãn cách căng thẳng vì bùng phát mấy ổ dịch lớn ở Gò Vấp, Hóc Môn, TP. HCM tiếp tục giãn cách 2 tuần nữa vì hầu như tất cả các quận huyện đều đã phát hiện người nhiễm covid-19, thậm chí có nơi đã xuất hiện những nhóm người và chuỗi lây nhiễm lớn. Từ hai năm qua, trong cuộc chiến chống covid-19 của cả nước, chưa bao giờ Sài Gòn đứng trước nguy cơ “vỡ trận” như lần này.
Những
ngày này Sài Gòn rất vắng, nhưng không phải sự vắng lặng yên tĩnh của ngày lễ tết
khi hàng chục ngàn người trở về quê nghỉ ngơi, mà là biểu hiện của một thành phố
bị mất đi sức sống sôi động vốn có. Tình trạng “trọng thương” này có lẽ Sài Gòn
chỉ bị vài lần trong lịch sử, gần nhất là thời kỳ “cải tạo” và đưa hàng loạt
người thành phố đi “kinh tế mới” ngay sau năm hòa bình đầu tiên. Còn bây giờ,
các công sở giảm số người làm trực tiếp chuyển qua làm việc online, nhiều công
ty cho nhân viên làm việc ở nhà, những nhà máy lớn còn cho công nhận ở tập trung
trong nhà máy, giảm đi lại để hạn chế nguy cơ tiếp xúc, lây nhiễm, phần lớn người
dân tự giác ở nhà khi không có việc thật cần thiết phải ra đường... Tình trạng
giãn cách đồng thời làm tăng sự khó khăn cho cuộc sống vì Sài Gòn là đất làm
ăn, nhiều người sống ở Sài Gòn một ngày có việc là một ngày có ăn, một ngày
ngưng làm là một ngày thiếu đói, dù chỉ là việc đơn giản nhưng không thể thiếu ở
một đô thị lớn như mua bán ve chai, phụ hồ, bán hàng rong, các loại dịch vụ cá
nhân...
Ở đâu cũng nhận thấy
tình trạng này. Đầu hẻm nhà tôi là một siêu thị nhỏ, bên ngoài thường có mấy chị
đi xe đạp chở theo hành tỏi, trái cây hay vài thứ đồ lặt vặt để bán cho mấy bà
mấy cô đi siêu thị tiện mua luôn. Mọi bữa thấy các chị treo trên xe một hộp cơm
hay hộp bún, mì xào để ăn trưa, nhưng cả tuần nay chỉ thấy một ổ bánh mì không
hay hai ba củ khoai lang tím... Người đi siêu thị cũng vắng hơn, có mấy ai ghé
mua hàng rong nữa... Bước chân ra đường thấy những quán cà phê, tiệm ăn trên
các con đường cũng tạm nghỉ mà chưa biết lúc nào được bán lại. Ông bà già, trẻ
em, người tàn tật bán vé số trơ trọi dưới nắng, chẳng còn ai ngồi quán xá mà vẫy
tay mua giùm. Đằng sau những hàng quán đóng cửa, đằng sau những con đường vắng
vẻ là bao nhiêu gia đình, bao nhiêu con người lao đao vì chưa dính bệnh đã phải
chịu thiếu đói, mặc dù người Sài Gòn vẫn tự trào “đường hết kẹt xe thì ta lại kẹt
tiền!”
Năm ngoái cũng
trong tình hình dịch bệnh nhưng thành phố đã có nhiều cây “ATM gạo” cứu đói khẩn
cấp cho những xóm nghèo, cho người cơ nhỡ. Người dân góp tiền góp gạo nấu những
bữa cơm giúp bệnh viện, giúp khu vực nhiều người “đứt bữa” vì thiếu việc làm...
Năm nay phong trào này không rầm rộ như năm ngoái, tuy vẫn có một số cá nhân và
nhóm tình nguyện nấu cơm chia sẻ từng bữa cho bà con nghèo. Qua gần hai năm chống
chỏi với tình trạng làm ăn vô cùng khó khăn, “sức người có hạn” huống chi một
thành phố lớn với bao nhiêu lo toan và nghĩa vụ thì càng dễ bị tổn thương.
Thấu hiểu những
khó khăn của Sài Gòn, nhiều người đã chia sẻ bằng cách này cách khác. Ca sĩ Hà
Anh Tuấn với tâm sự “sống đúng như Sài Gòn đã dưỡng dạy” – đã góp gạo, trứng gà
và dầu ăn cho nhiều bếp ăn từ thiện trên địa bàn TP.HCM với mong muốn lan tỏa
thông điệp “Sài Gòn cùng nhau nấu cơm” để giúp đỡ những người có hoàn cảnh sống
khó khăn. Bao nhiêu người bạn nơi xa, qua facebook đã gửi những lời động viên,
tình yêu đến Sài Gòn và luôn cầu chúc Sài Gòn sớm bình an. “Rằng qua cơn hoạn nạn
mới hiểu được lòng nhau” tình nghĩa đồng bào luôn là như vậy.
Nhưng, với trách
nhiệm và nghĩa vụ của nhà nước thì cần lắm một chính sách khẩn cấp và thiết thực
ứng phó cho thành phố. Có thể coi đây là một trường hợp “thiên tai” để có thể
trợ giúp ngay hàng chục ngàn người thiếu đói, cũng như cung cấp cho người làm
việc tại các bệnh viện và nơi cách ly có được những bữa ăn đủ chất, bổ dưỡng, đồ
dùng trang thiết bị cần thiết, ưu tiên đảm bảo sức khỏe cho tuyến đầu chống dịch!
Cần lắm, tiền hỗ trợ được phát ngay tận tay người dân, gạo hỗ trợ cần được đưa
về từng gia đình, từng khu vực... Đừng để chỉ có “lá không lành đùm lá rách
nát”, đừng để sau cơn “cảm cúm” nặng thành phố biến thành một cơ thể tàn tạ vì
không đủ khả năng phục hồi!
Tôi vẫn luôn tin
Sài Gòn của tôi, của chúng ta sẽ vượt qua cơn đại dịch, nhưng chúng ta sẽ vững
vàng hơn khi được sự đồng hành của tình nghĩa đồng bào cả nước và trách nhiệm
thiết thực của chính phủ.
Nguyễn Thị Hậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét