Chiều đi làm về, trời chuyển
mưa ầm ì. Bỗng đâu một đám chuồn chuồn sà xuống giữa dòng xe cộ đang bị kẹt
trên đường như dòng nước đen tù hãm. Lâu lắm mới nhìn thấy “chuồn chuồn bay
thấp thì mưa” như thế này.
Hồi còn nhỏ ở nông thôn rất
thích dang nắng đi bắt chuồn chuồn. Những con chuồn chuồn lượn lờ ở vệ cỏ đường
đi, ven bờ ao, nào chuồn chuồn ngô to đùng, chuồn chuồn ớt đỏ rực, chuồn chuồn
kim bé xíu, chuồn chuồn bướm sặc sỡ… những đôi cánh mỏng nhẹ cứ thấp thóang
trong dàn mướp, trong đám cỏ, trên mặt ao lặng thinh thỏang tiếng cá đớp mồi…
Rón rén, con bé 6 tuổi từ Hà Nội sơ tán về nhón chân đến gần con chuồn chuồn…
đôi khi nó như nhìn thấy chính nó trong cặp mắt lộ to của chuồn chuồn. Nhưng nó
không biết nó hiện ra ngơ ngác trong cặp mắt chuồn chuồn tinh khôn. Nó không
biết chuồn chuồn nhìn thấy nó đến gần, làm ra vẻ vô tư lự đứng im, để rồi khi
nó nhón tay tưởng như đã chạm vào đôi cánh mỏng thì… chuồn chuồn nhẹ nhàng bay
lên vượt ngòai tầm với…cô bé ngẩn ngơ…
Cũng có khi đang bậm môi rón
rén thì bỗng từ đâu, một chiếc cần câu nhỏ xíu bằng cành tre từ từ hạ xuống,
đầu có nhựa dính vào cánh chuồn, và tiếng cười đắc thắng của cậu bé đầu tóc cháy
nắng hoe vàng làm cô bé chực trào nước mắt… Chuồn chuồn ơi, nhón tay bắt được
chuồn chuồn cánh mỏng, cô bé nâng niu, nhưng mà bị cần câu dính nhựa từ xa thì
thôi rồi, chuồn chuồn chỉ còn là mồi cho cá…
Nhưng mà chuồn chuồn lại
không biết như thế… Vẫn lượn lờ lúc đậu lúc bay, vô tư, và vô tâm… Đấy là hồi
bé, nghĩ thế…
Bắt chước thi nhơn Bùi Chát
“mở miệng”, HKC tui “lấy ca dao làm nguyên liệu” chế tác thơ ba cu (ba câu).
Thơ rằng,
Chuồn chuồn bay thấp thì mưa
Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm
Kệ thôi, tôi chả quan tâm…
Nhưng mà cứ lượn lờ mãi vẫn
chưa thấy mưa đâu, chán quá bèn chế tác tiếp:
Chuồn chuồn bay thấp thì cao,
bay cao thì thấp… bay vào thì ra
Việc gì, mặc kệ người ta!
Ai bảo “buồn như con chuồn chuồn”? Chuồn chuồn vui lắm chứ! (câu này bắt
chước Quốc văn giáo khoa thư)
Đấy là bây giờ, nghĩ thế…
2.
Nhân chuyện từ ngữ bây giờ hay nói kiểu: “buồn như con chuồn chuồn”, hay “chán
như con dán”… mới nhớ ra rằng, trong tâm thức người Việt hình ảnh con chuồn
chuồn rất hay được nhắc đến. Ngoài câu tục ngữ trên còn một số câu nữa cũng khá
quen thuộc. Như:
Tháng bảy heo may chuồn chuồn bay thì bão.
Chuồn chuồn có cánh thì bay/ kẻo anh cu tí bắt mày đi
tu . Sao lại là đi tu mà không phải
là việc khác?
Rồi: chuồn chuồn đạp nước (hời hợt, qua loa). Hừ, người ta bảo cho chuồn
chuồn cắn rốn để biết bơi đấy! Hồi bé tớ hay bị dụ như thế, nhưng tớ đây nhát
nước nên Em chã…
Hay: tay bắt chuồn chuồn (sắp chết)
Và: ai biết đâu cái tổ con chuồn chuồn?
Ngược lại là: biết tỏng cái tổ con chuồn chuồn rồi nhé!
Mà không biết chuồn chuồn có tổ ko nhỉ? ở đâu?
Dư lào???.
Thử tìm hiểu trên mạng thì
biết rằng (www.quehuong.org.vn/vi/nr050307131435/.../ns080714094938
- 42k -)
“Về đời sống sinh
vật của chuồn chuồn. Chuồn chuồn là loài sâu bọ cánh mỏng, có gân. Vòng đời của
chuồn chuồn không dài chia làm hai giai đoạn: Giai đoạn nhộng, ba năm ở dưới
nước, giai đoạn trưởng thành hai tháng. Hóa từ nhộng ra, chuồn chuồn con sinh
sống kiếm ăn ở mặt nước, nên ít ai nhận biết. Đến lúc lớn lên, có khả năng tự
vệ, chuồn chuồn mới bay lên cạn kiếm mồi. Cuộc sống ở trên cạn, chuồn chuồn
cũng có những cá tính khác thường: không ở đâu lâu một chỗ, mà cứ nay đây, mai
đó, ngày bay, đêm nghỉ. Lại có những ngày chuồn chuồn rủ nhau tụ họp, bay dăng
đầy sân, đầy bãi gây một ấn tượng rộn rã, bỗng chốc lại tan đàn, bay đi mất hút
cả một mùa. Lúc ở phía trước, lát ở phía sau, thoắt một cái lại biến mất vẻn
vẹn chỉ có hai tháng sống trên cạn thôi mà đã mất một thời sống quanh quẩn nơi
mặt nước, không có ai biết đến. Những ngày sống trên cạn thì du thủ du thực,
vui đâu chầu đấy; lại có những ngày tụ họp bay rợp trời rợp đất rồi sau đó mất
hút... Tất cả những “lối sinh hoạt” ấy: “thoắt đến thoắt đi” vừa nhìn thấy đã
biến mất, vừa đến đã đi, sáng bay ra, tối đi hết, gây ra cảm nghĩ “không biết
đâu mà lường”, “khó mà tìm cho được”. Nhưng, có lẽ chừng ấy cũng chưa đủ chứng
cứ ngôn ngữ học cho sự xuất hiện thành ngữ “cái tổ con chuồn chuồn”, mà phải
thêm điều này nữa: Trong cách nghĩ dân gian, con chim phải có tổ, người ta phải
có nhà. Và dường như, các loài có cánh đều làm tổ, đẻ trứng và nuôi con ở tổ,
thế thì chuồn chuồn cũng phải có tổ như chim có tổ để trú ngụ, đẻ trứng, nuôi
con chứ! Cái logic ấy tự nhiên, chỉ có điều là, tổ chim nhìn thấy được mà tổ
chuồn chuồn thì ở đâu, mà chẳng bao giờ nhìn thấy cả. Cái logic dân gian này
cùng với lối sinh hoạt “nay đây mai đó”, “thoắt đến thoắt đi” của chuồn chuồn
đã đưa liên tưởng con người đến với ý nghĩ về sự “bí ẩn”, “chẳng thể nào biết
được”, từ đó mà có câu thành ngữ “cái tổ con chuồn chuồn” nói về cái ý đó,
giống như cách nói “ai biết ma ăn cỗ” hay “ai biết ma ăn cỗ ở đâu”. Ở đây các
logic dân gian và logic hiện thực khách quan không đồng nhất. Chuồn chuồn không
làm tổ, nên không có tổ, do đó, không bao giờ con người tìm thấy tổ chuồn
chuồn. Chuồn chuồn đạp nước, đẻ trứng xuống nước, trứng nở thành nhộng. Nhộng
sống dưới nước sau ba năm mới hóa thành chuồn chuồn. Cái tổ con chuồn chuồn
biểu trưng cho sự “bí ẩn”, “không thể biết”. Để diễn đạt ý về sự đã biết rõ,
biết tường tận điều bí ẩn nào đó, người ta phải nói biết tỏng cái tổ con chuồn
chuồn rồi.”
À, hiểu tại sao bắt chuồn chuồn đi tu rùi! Thử
tưởng tượng có một cái chùa toàn chuồn chuồn (bị bắt) đi tu, vui phết!
Này, kể ra kiếp sau
nếu có đầu thai thì xin Diêm vương cho cầm tinh con chuồn chuồn, hay đấy chứ?
Quá hay là đằng khác! Ấy vậy mà cứ bảo: buồn như con chuồn chuồn. Còn lâu chuồn
chuồn mới buồn nhé.